Chương 1141: Hình Ảnh Cháy Bỏng Trên Bìa Cuốn “Tôn Tử Binh Pháp” (1)
Cửu công chúa thản nhiên cười: "Nếu như đây là tâm ý của Cố đại nhân, bổn cung cũng không thể từ chối, nghỉ ngơi mấy ngày đã, rồi bổn cung sẽ qua."
Trong lòng của Cố Thiệu thoải mái: "Mong rằng công chúa sẽ thích."
Cửa công chúa hé miệng cười, rồi bước lên một bước, cách xa Cố Thiệu một bước chân, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
"Thích chứ, Cố đại nhân cứ chuẩn bị đi, bổn cung đều thích hết, bao gồm cả người."
Chữ người nói cuối cùng rất nhẹ, Cố Thiệu nghe không rõ chữ.
Cửu công chúa đi đến trước mặt của Cố Thiệu, đợi đến khi Cố Thiệu phản ứng lại, thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Cửu công chúa.
Cửu công chúa đi lên mấy bậc thang, đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Thiệu đang kinh ngạc.
Cửu công chúa nở nụ cười.
Nàng không muốn phá vỡ bầu không khí màu hồng của cặp uyên ương này.
Đỏ giống như lửa, làm cho mùa hè ở Kim Lăng nóng lên.
Liễu Phán Nhi là một người quan sát rất giỏi, đặc biệt nhất là quan sát biểu cảm của người khác, mà nàng đã học lỏm của Lý Nguyên Thanh.
Hình ảnh này giống với hình ảnh xuất hiện ở trong đầu đã rất nhiều lần.
Cố Thiệu kinh ngạc cũng không phải vì lời nói của Cửu công chúa, mà còn là hình ảnh đang in sâu trong người.
Trong lòng nàng cười thâm.
Nụ cười rực rỡ giống như ánh mặt trời, ngọt ngào động lòng người.
"Muội không nói với tỷ đâu, Kim Lăng nóng quá, bổn cung phải đi tắm thay y phục."
"Công chúa, lúc nãy công chúa nói chuyện gì? Mà Cố đại nhân hoảng hốt thế?"
Gương mặt Cửu công chúa ửng đỏ, vẻ ngoài hơi bình tĩnh, nhưng có phần né tránh.
Đi cùng Cửu công chúa vào phủ của Lý chỉ huy sứ, Liễu Phán Nhi mỉm cười, nhíu mày.
Liễu Phán Nhi cảm thấy mình có thể trở thành bà mai, mấy hình ảnh miễn phí này, khi nào cũng có thể nhìn thấy. Chuyện tình yêu thật sự rất ngọt ngào.
Nhìn người khác yêu đương, cũng rất vui vẻ đó.
Nhìn thấy Cửu công chúa chạy trốn, Liễu Phán Nhi cười òa lên.
Khi Lý Nguyên Thanh đi ngang qua Cố Thiệu, gương mặt có ý cười nhẹ.
Cố Thiệu hơi híp mắt, nhìn thấy vẻ mặt đó của Lý Nguyên Thanh, cảm thấy hơi ngứa răng.
Lý Nguyên Thanh cố ý trêu chọc:
"Cố mỗ không biết Lý chỉ huy đang nói về chuyện gì?"
Cố Thiệu ngây người một lúc, mạnh miệng nói:
"Thì ra Cố đại nhân không có ý này, thế thì quên đi, lát nữa ta sẽ bảo nương tử chuyển lời đến Cửu công chúa, không cần để ý đến người có trái tim làm bằng đá, sưởi mãi không ấm, nên khuyên bảo Cửu công chúa ở Kim Lăng chơi đùa một thời gian, rồi quay về kinh thành tìm phò mã?”
"Cố đại nhân, không biết khi nào được uống rượu mừng của ngài đây."
Người khốn kiếp này, làm sao có thể xứng với Liễu phu nhân chứ.
Thật không biết Liễu Phán Nhi thích Lý Nguyên Thanh vì cái gì,
"Chuyện của Cố Mỗ, không cần Lý chỉ huy quan tâm."
Cố Thiệu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Sau đó Cố Thiệu lại nhỏ giọng nói:
"Lý huynh, có một số việc nên tự hiểu, không nên đi quá phận."
Lý Nguyên Thanh nhún vai, ánh mắt nhìn về phía Cố Thiệu, giống như nhìn một quả trứng đang run sợ.
"Ngươi đã lớn tuổi rồi, đọc sách rất giỏi, nhưng lại không hiểu chuyện bằng ta."
"Cứ ở phủ chờ Lý mỗ đưa cho ngươi một phần quà, hy vọng ngươi ra sức trong kỳ khảo thí, cứ nghiên cứu cẩn thận."
Cố Thiệu nhìn Lý Nguyên Thanh bằng ánh mắt khinh thường, lắc ống tay áo.
"Nói nhiều quá không tốt, công vụ quan trọng hơn, không nên phụ tấm lòng của Hoàng thượng.”
Nhìn bóng lưng Cố Thiệu rời đi, ngày thường đi rất thản nhiên, nhưng hôm nay nhìn thấy có chút lo lăng. Lý Nguyên Thanh nở nụ cười.
Còn giả vờ đứng đắn.
Đáng đời.
Lý Nguyên Thanh nghĩ đến dưới đáy hòm, còn có mấy món đồ thu được ở Tây Vân Quốc.
Và có vài cuốn sách về chuyện mây mưa, mà hắn mua được của tác giả nổi tiếng ở Đại chu để về tìm hiểu.
Khi mà Lý Nguyên Thanh nhìn thấy, thật sự rất khiếp sợ.