Chương 1257: Duyên Phận Đến (2)
Nhi tử của nàng tốt như vậy, cũng khó trách lão phu nhân và Tề tam phu nhân coi trọng Đại Bảo.
Mặc kệ thế nào, Liễu Phán Nhi cũng phải có trách nhiệm cho Lý Đại Bảo cùng xem xét một hôn sự tốt.
Hiện tại bên cạnh còn có hai tiểu cô nương không tệ, Tân Thục Viện và Trương Thư Nhã.
Tuổi của Trương Thư Nhã bằng với Lý Đại bảo, hiện tại cũng đang ở Kim Lăng.
Tê Thục Viện lớn hơn Lý Đại Bảo hai tuổi, không lâu sau có thể sẽ trở lại kinh thành.
Nàng từ góc độ người lớn thì thấy hai cô nương này cũng không khác nhau lắm.
Chỉ là chưa đợi đến khi Liễu Phán Nhi tìm cơ hội hỏi nữ nhi Lý Dung về Tề Thục Viện và Trương Thư Nhã, Lý Đại Bảo đã giải quyết xong chung thân đại sự của mình.
Nói cách khác, một ngày này sau khi Lý Đại Bảo dùng xong cơm trưa lập tức ngồi xe ngựa đi tới xưởng.
"Bà nhìn bà xem, hàm răng ố vàng, hơn nữa móng tay dài như vậy, trong kế móng còn bẩn như vậy làm sao có thể có lòng cắt móng tay cho hài tử được?”
Người hầu đi theo nhưng bởi vì đông người nên bị tách ra, hẹn gặp nhau ở cổng thành phía tây.
Lúc này, một giọng nói thanh thuý mà kiên quyết truyền đến: "Lão bà bà, bà nói chuyện rất vô lễ."
"Tiểu cô nương này, ngươi lôi kéo không giao tôn nữ cho ta đây là muốn đoạt tôn nữ của ta trên đường sao?”
Đúng lúc này trong đám người nghe thấy tiếng khóc của hài tử, còn có tiếng cãi vã của tiểu cô nương và bà lão.
"Bà nói đây là tôn nữ của bà thì thật sự là tôn nữ của bà sao? Tiểu muội muội này tuy mặc quần áo cũ nát nhưng làn da trắng nõn, trên tay không có vết chai vừa thấy chính là chưa làm việc gì bao giờ, sống trong cẩm y ngọc thực."
Khi đi qua phường thị bị tắc nghẽn vì thế đã xuống xe đi bộ.
"Ngươi nói láo, ta thích trang điểm cho tôn nữ của ta, ngươi quản được sao? Mau buông tôn nữ của ta ra, nếu không buông ta sẽ đi khai báo."
Nhưng bây giờ sau khi nghe xong giống như không phải. Lão bà tử này chắc chắn không phải tổ mẫu của tiểu cô nương có diện mạo xinh đẹp này.
Ban đầu mọi người còn cảm thấy Tề Thục Viện giống như nữ tử nhà giàu điêu ngoa tuỳ hứng, chắc là hay bắt nạt người khác.
Tiểu cô nương phía sau sợ tới mức khóc không ngừng.
Tê Thục Viện đứng chắn lại trước mặt tiểu muội muội, lời lẽ chính nghĩa: "Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, bà bằng lòng đi nha môn thì ta tự nhiên vui vẻ phụng bồi."
"Ta không có ác ý, chỉ cân bà có thể chứng minh hài tử này là người nhà bà thì tự nhiên ta sẽ không ngăn cản."
"Ngươi là tiểu thư thế gia không sợ vào nha môn, ngươi không sợ mất mặt thì ngươi theo lão bà tử ta đi tới nha môn."
Tê Thục Viện ngồi xổm nhỏ giọng hỏi: "Tiểu muội muội đừng khóc, có tỷ tỷ ở đây, có thể giúp muội tìm người nhà. Muội nói cho ta biết muội có biết lão thái bà kia không? Là tổ mẫu của muội sao?"
Nhiều người dân Kim Lăng nhiệt tình, rất nhanh đã khống chế được lão thái bà kia.
Tê Thục Viện lại càng không để cho lão thái bà đến gần tiểu muội muội: "Mọi người hỗ trợ, cùng nhau đưa lão thái bà này đến nha môn."
"Nghe thấy chưa? Tiểu muội muội không biết bà."
Dân chúng xung quanh cũng nghe được lời của tiểu cô nương nói, nhất thời vây quanh lão bà.
Lão thái bà nhìn xung quanh có nhiều người bao vây nhất thời sốt ruột xoay người bỏ chạy.
Tiểu cô nương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải, bà ta không phải tổ mẫu của ta, ta không biết bà ta."
Chốc lát sau, nha dịch đến, nghe nói đã tìm được rồi.
Lý Đại Bảo thấy Tê Thục Viện giúp tiểu cô nương bị bắt cóc, nhìn thấu cách thức của bọn buôn người hơn nữa lợi dụng người dân xung quanh để bắt được bọn buôn người.
Không chỉ như thế, nàng ấy còn không yên tâm nên tự mình đi theo nha dịch đến nha môn, giúp tiểu cô nương tìm người nhà.