Chương 1258: Thà Sai Cũng Không Bỏ Qua (1)
Lý Đại Bảo vốn muốn đi xưởng nhưng lúc này cậu nhóc rất tò mò không biết có thể giúp đỡ tiểu cô nương tìm người nhà hay không?
Vì thế Lý Đại Bảo nói với người hầu một tiếng, để người hầu tới xưởng một chuyến đưa chén lưu ly trong suốt đến đây.
Cậu nhóc đuổi theo: "Tê cô nương, đây là hài tử ở đâu vậy?”
Tê Thục Viện biết Lý Đại Bảo, hơi sửng sốt sau đó nghĩ đến hài tử bị bắt cóc mới gặp được, lòng đầy căm phẫn.
"Tiểu cô nương này bị bắt cóc đó, vừa nãy ta ở trên đường..."
Tê Thục Viện kể lại quá trình nàng ấy phát hiện manh mối cùng bắt được bọn buôn người, nàng ấy hận bọn buôn người nhất.
Năm đó biểu muội A Dung bị kế mẫu nhẫn tâm trong nhà cùng nhau lừa gạt với con buôn.
Lý Đại Bảo nghe vậy: "Bọn buôn người đúng thật đáng giận, nhìn tiểu cô nương như này khiến người ta nghĩ đến A Dung ngày trước."
Lý Đại Bảo lắc lắc cái trống, phát ra tiếng: "Thùng thùng đông” rất dễ nghe.
"Tê cô nương, có phải tỷ nên hỏi xem tên tiểu cô nương này là gì? Nhà ở chỗ nào, phụ mẫu là ai không?”
"Vẫn là chờ người mua chút đồ ăn ngon cho cô bé, trêu đùa cô bé thì có lẽ có thể nói ra.
"Vừa nãy ta đã hỏi nhưng tiểu cô nương này đã bị dọa sợ, vô cùng sợ hãi."
Tê Thục Viện đang ôm tiểu cô nương sáu tuổi, lắc đầu cười khổ.
Lý Đại Bảo bình thường vẫn chăm sóc hài tử, quay người bỏ tiền mua một chiếc trống lắc tinh xảo thật lớn.
"Vừa hay ta cũng không có việc gì, chúng ta cùng giúp tiểu muội muội tìm được người nhà, không thể máu mủ xa cách."
Cô bé còn nhớ, chính là vì cô bé cầm đồ của người lạ gì đó nên mới bị lừa đi.
Lý Đại Bảo cười hỏi: "Tiểu muội muội, có muốn không?"
Tiểu cô nương lắc đầu, nhưng ánh mắt lại khát khao.
Tiểu cô nương cuối cùng ngừng khóc, bắt đầu mở to mắt nhìn chiếc trống lắc. Tiểu cô nương lại lắc đầu nhưng cái bụng nhỏ của cô bé kêu lên.
Tay tiểu cô nương dùng sức, ôm chặt tiểu thư tỷ tỷ của cô bé.
Lý Đại Bảo đi qua quán điểm tâm, lại mua một hộp điểm tâm: "Vậy muội có đói bụng không?”
Bây giờ ai cũng không thể dùng một cái trống lắc lừa cô bé đi nữal
Thật sự rất đói!
"Bây giờ tỷ tỷ đưa muội tới quan phủ, để người quan phủ giúp muội tìm phụ mẫu, được không?"
"Tỷ tỷ, thật sự có thể ăn sao? Vân Vân rất đói!"
Nghe Tê Thục Viện nói, lúc này tiểu cô nương mới thở ra, hơi rụt rè.
"Tiểu muội muội không phải sợ! Ca ca này là bằng hữu của tỷ tỷ, cậu nhóc là người tốt.
Tê Thục Viện nghe vậy gật đầu: "Có thể ăn, không phải sợ. Hoá ra muội gọi là Vân Vân àt"
Tê Thục Viện đương nhiên cũng nghe thấy, bụng của tiểu muội muội kêu ục ục.
Tiểu cô nương gọi là Vân Vân này nhận miếng điểm tâm từ Lý Đại Bảo, tuy rất đói nhưng chỉ ăn từng miếng nhỏ.
Từ cách ăn có thể nhìn ra vô cùng nhã nhặn, chắc hẳn có gia thế không bình thường.
Lý Đại Bảo nhìn Tê Thục Viện ôm đã lâu, vươn tay nói với Vân Vân.
"Tỷ tỷ sức yếu, ca ca khoẻ hơn, ca ca ôm muội được không?"
Trên trán Thục Viện đã đổ mồ hôi, vừa rồi bởi vì tiểu cô nương sợ hãi nên không cho người hầu ôm, cho nên nàng ấy chỉ có thể tự mình ôm.
Tuy rằng nàng ấy lớn hơn tiểu cô nương này rất nhiều nhưng sức của nàng ấy cũng không lớn.
Tiểu cô nương nghĩ nghĩ: "Tỷ tỷ, vậy tỷ bỏ ta xuống, ta tự mình đi!"
"Phụ thân ta tên Thẩm Bách Vạn, nương ta họ Từ, người khác gọi nàng ấy là Lan Nương, Thẩm phu nhân."
Nghe thấy thế, Tê Thục Viện sửng sốt: "Phụ thân muội chính là Thẩm Bách Vạn người giàu nhất Dương Châu?”
Tiểu cô nương gật đầu: "Phụ thân ta không phải thủ phủ, là Thẩm Bách Vạn." Nghe lời nói trẻ con của tiểu cô nương, Lý Đại Bảo cùng Tề Thục Viện đều nở nụ cười: "Được, phụ thân muội là Thẩm Bách Vạn."
"Nói cho ta, làm sao muội lại bị bắt cóc? Nói càng kỹ thì càng có thể nhanh chóng tìm được cha nương của muội."