Chương 1259: Thà Sai Cũng Không Bỏ Qua (2)
Trên mặt Thẩm Vân Vân lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt trốn tránh, xấu hổ nói.
“Ta... ta đói bụng.'
Thẩm Vân Vân đã thôi sợ hãi, lúc này nhiều hơn vài phần thông minh.
Tê Thục Viện nhìn ra tiểu cô nương không được tự nhiên, cũng không hỏi lại: "Được rồi, vậy muội từ từ ăn sau đó đi nha môn, sẽ có người báo với phụ thân của muội."
Đi theo nha dịch đến tri phủ nha môn, người bên trong nhìn thấy người tới vậy mà là Lý Đại Bảo.
Con cả của Lý chỉ huy sứ, nhanh chóng bảo người truyền tin cho Ngô tri phủ.
Ngô tri phủ tự mình tới, sau khi hỏi rõ tình huống cũng sửng sốt: "Thẩm Bách Vạn của Dương Châu rất nổi danh! Nếu đã như vậy, ta lập tức phái người ra roi thúc ngựa truyên tin tới Dương Châu."
Lý Đại Bảo cung kính cảm tạ: "Làm phiên Ngô tri phủ, hy vọng nhanh chóng tìm được người nhà cho Vân Vân.
Nói xong, Thẩm Vân Vân bắt đầu khóc lớn, nghẹn ngào đặc biệt đáng thương.
Lý Đại Bảo cùng Tề Thục Viện lại hành lễ: "Làm phiền."
Sau khi được Tề Viện cứu thì Thẩm Vân Vân chỉ tin tưởng Tề Thục Viện, rất sợ lại gặp phải người xấu.
"Chờ cha ta trở vê, ông ấy sẽ cho tỷ thật nhiều thật nhiều bạc, nhà ta có rất nhiều tiền."
Nhưng vào lúc này, Thẩm Vân Vân ôm chặt thắt lưng Tê Thục Viện không bỏ: "Tỷ tỷ, ta sợ, xin tỷ hay đưa ta đi cùng."
Cho dù không phải người xấu nhưng đây cũng là người lạ, rất dọa người.
Ngô tri phủ cười cười: "Đây là bản quan nên làm. Tiểu cô nương này, ta sẽ giao cho nhũ mẫu chăm sóc, đợi Thẩm Bách Vạn đến đây, sau khi nhận biết người thân sẽ đưa hài tử đi."
Đều là người có tiếng ở thành Kim Lăng, Ngô tri phủ cũng không lo Kim Lăng hầu phủ giấu hài tử Thẩm gia: "Vậy làm phiên Tê cô nương chăm sóc hài tử này."
"Ngô tri phủ, người xem như vậy được không? Ta đưa hài tử này về Kim Lăng hầu phủ, đợi cho phụ thân cô bé trở lại thì ngài lại phái người tới cho ta biết, ta sẽ tự mình đưa hài tử tới." Lý Đại Bảo cũng cầu tình: "Hài tử còn nhỏ như vậy, là Tê cô nương đã cứu cô bé. Hiện tại Vân Vân rất tin tưởng Thất cô nương."
Tê Thục Viện thấy thế, nghĩ tới biểu muội cũng đã từng sợ hãi bất lực như vậy.
Tê Thục Viện nghe Lý Đại Bảo khen ngợi nàng ấy, hào phóng nói: "Thật ra ta chỉ cảm thấy tò mò, hy vọng làm người tốt giống như Lý tướng quân và Đức Thuy phu nhân."
Sau một phen lăn lộn, mặt trời cũng sắp ngả về tây.
Lý Đại Bảo tự mình đưa Tề Thục Viện và Thẩm Vân Vân đến Lan Lăng hầu phủ: "Tề cô nương, hôm nay tỷ ra tay cứu giúp hài tử này từ tay bọn buôn người, làm tốt lắm."
Tê Thục Viện cười: "Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hài tử này."
"Lúc trước là bọn họ có thiện tâm nuôi dưỡng Dung biểu muội cứu con bé nếu không không thể nào có một ngày chúng ta đoàn tụ được với biểu muội."
Nghe vậy, Tê Thục Viện gật đầu: Đa tạ."
"Ừ, đúng vậy." Lý Đại Bảo nở nụ cười: "Nếu tỷ muốn mua cho mẫu thân lễ vật sinh thân đặc biệt thì ngày mai tỷ có thể đến phường tinh phẩm."
Nghe Tề Thục Viện nói, nhìn diện mạo của Tê Thục Viện không khác gì muội muội Lý Dung, nhưng nhưng lại cao hơn muội muội nửa cái đầu.
"Ta vốn không có việc gì, chỉ là muốn mua cho mẫu thân một phần lễ vật sinh thần. Năm nay không mua được thì ngày mai vẫn có thể mua."
"Ngày mai ở đó sẽ có một lô chén ngọc lưu ly tỉnh xảo, tỷ có thể đến đó mua. Đó là cửa hàng của nhà ta, ngày mai tỷ cùng với A Dung đi, giảm cho tỷ một nửa."
"Tuy ta có thể sai nhưng ta tình nguyện sai, cũng không thể bỏ qua. Với ta mà nói chỉ lãng phí chút võ mồm, kéo dài chút thời gian mà thôi."
Trước kia tổ phụ và tổ mẫu không nói chuyện làm mai cho nàng ấy, Tê Thục Viện luôn gọi là Đại Bảo đệ đệ vô cùng quen thuộc.
Nhưng hiện tại nói không ra.