Chương 1286: Bỏ Trốn Mất Dạng (1)
Đêm khuya vắng lặng, không người quấy rầy càng khiến không khí thêm quyến rũ, phóng đãng.
Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi "giao lưu" tới nửa đêm, cả thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Họ cứ vậy mà buông thả ba ngày liền.
Lý Nguyên Thanh càng ngày càng không nỡ để Liễu Phán Nhi về nhưng Liễu Phán Nhi lại không chịu nổi nữa, nếu cứ tiếp tục buông thả như vậy thì nàng sẽ tàn mất.
Do đó, nhân lúc Lý Nguyên Thanh đến nha môn làm việc, Liễu Phán Nhi dẫn bọn nhỏ lên xe ngựa, về huyện Thôi Dương, trấn Cát Tường với Lưu thị.
Lưu thị thấy dáng vẻ lo lắng không yên của Liễu Phán Nhi, dở khóc dở cười: "Sao muội phải vội vậy chứ? Đi rồi cũng không nói một tiếng với Nguyên Thanh, chạy vội như bị chó rượt vậy.'
Liễu Phán Nhi mệt mỏi, nghiêng người ngồi trên xe ngựa, thổn thức nói: "Không phải chó thường mà là chó săn đấy tỷ, muội không thể không chạy."
Lưu thị nhanh chóng chuyển sự chú ý đến thôn Cát Tường: "À mà, tính tới tính lui, lần này muội đã đi hơn nửa năm rồi, có nhớ nhà không?”
Có Lý Tiểu Bảo và Lý Nam pha trò nên suốt cả đường đi, Lý Vi đều rất ngoan.
Lý Nam cũng vội vã nói: "Nương, con cũng nhớ nhà, con còn mua rất nhiều quà để tặng cho các bằng hữu trong thôn nữa."
Mọi người đều tán đồng với câu nói này. Buổi tối, Lý Vi ngủ rất ngon nên bây giờ rất có sức sống, đôi mắt đen, to tròn như quả nho hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, dù sao đó cũng là nơi chúng ta từng bước xây dựng nên, dành rất nhiều tình cảm và mồ hôi."
Lý Tiểu Bảo cũng phụ họa: "Mặc dù Kim Lăng rất sâm uất nhưng con vẫn thích thôn Cát Tường hơn."
Xe ngựa chạy khá chậm nên bọn trẻ trong xe cũng không cảm thấy xốc nảy.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhớ chứ, rất nhớ."
Trên xe bò, Lý lão phu nhân nhíu mày, thở ngắn than dài: "Đương gia, ông nghĩ những lời người thôn Triệu gia nói là thật hay giả?"
Trên một chiếc xe bò nào đó, một cái khung xiêu vẹo được dựng lên, bên trên trải một tấm nệm cỏ rách nát.
Lý Nguyên Công đuổi xe theo ngựa, lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, trong lòng âm thầm hối hận, sao không chờ tới năm sau rồi đi chứ?
Trong lúc Liễu Phán Nhi và Lưu thị đang dẫn bọn trẻ vê trấn Cát Tường, một nhóm người khác cũng đang đi từ bắc xuống nam.
Nghe vậy, Lý lão gia tán thưởng nhìn đưa nhi tử thứ hai của ông ta: "Nguyên Lượng nói đúng, người thôn Triệu gia lừa chúng ta cũng không được gì.
"Nương, ta nghĩ họ nói thật đó. Người của thôn Triệu gia đã kiếm được tiền nên mới có tiền về lại."
"Không chỉ vậy, họ còn đào mộ tổ tiên lên, chuyển tới phương nam, định định cư ở đó, nhà đất cũng bán hết rồi, không định về lại nữa đâu."
Lý Nguyên Lượng đầu bù tóc rối, chỉ mong về lại phương nam, tìm được đệ đệ ruột để có thể hưởng ké phúc của người đệ đệ đang làm quan lớn đó.
"Tuy chúng ta có một vài mẩu ruộng ở quê nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, chả kiếm được mấy đồng. Rõ ràng chúng ta có một đứa nhi tử thành tài, giờ còn làm chỉ huy sứ đạo Giang Nam, có thể hưởng vinh hoa phú quý, sao phải tiếp tục ở quê sống cuộc sống nghèo khó?"
Lý lão phu nhân nghe vậy, tràn đầy kính nể nhìn trượng phu.
Thứ gọi là huyết thống, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt?
Nằm mơ đi
Nhưng tất đều do ả tiện nhân Liễu Phán Nhi kia bày trò để thoát khỏi họ.
Lý Nguyên Thanh sống là nhi tử của ông ta, dù có chết cũng là nhi tử của ông ta, sao có thể không nuôi phụ mẫu ruột?
Lúc trước, Lý lão gia vẫn còn cố chấp nhưng giờ đã chịu đủ khổ cực, hơn nữa cũng không tin Lý Nguyên Thanh có thể sống sót trở về nên mới tùy tiện viết giấy đoạn tuyệt quan hệ.
"Đương gia, vẫn là ông có chủ kiến, cũng may cái nhà này còn có ông, nếu không chúng ta vẫn còn tiếp tục ở quê sống cuộc sống nghèo khó, những kẻ khác lại đi theo nhi tử chúng ta, ăn sung mặc sướng."