Chương 1287: Bỏ Trốn Mất Dạng (2)
Hổ tử nuốt nước bọt: "Gia gia, nãi nãi, Hổ tử muốn ăn thịt."
Lý lão phu nhân trấn an tôn tử: "Yên tâm, đợi mấy ngày nữa gặp được Tam thúc, con sẽ được ăn thịt.
Hổ tử nhíu mày: "Nhưng Tam thúc thà nuôi mấy đứa con hoang kia cũng không chịu cho chúng ta tiền, sao giờ có thể lo cho chúng ta chứ?"
Nghe vậy, Lý lão phu nhân cười: "Đừng lo, ta và gia gia con là phụ mẫu ruột của Tam thúc con, chỉ cân nó là người thì phải nhận chúng ta."
"Chỉ cân nó nhận chúng ta thì những gì của Tam thúc con sẽ là của chúng ta, đến lúc đó thì Hổ tử muốn ăn gì thì ăn, muốn xài bao nhiêu tiền thì xài bấy nhiêu."
"Hổ tử cũng lớn rồi, đến lúc đó ta sẽ cho Hổ tử cưới thêm vài tức phụ để nối dõi tông đường.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Nguyên Lượng sáng lên: "Nương, Hổ tử còn nhỏ, ta và đại ca vẫn còn chưa có tức phụ, người cho chúng ta cưới tức phụ trước đi."
Sau khi về quê, họ vốn dĩ có thể cưới tức phụ mà không cần tốn tiền nhưng lại không ai muốn gả cho họ, hơn nữa họ cũng không có tiền nên đành thôi.
Lý Nguyên Lượng bất đắc dĩ: "Đại ca, ta mới ngồi chưa bao lâu thì huynh đã không chịu nổi rồi, quá đáng quá đó."
Lý lão gia suy nghĩ một hồi, cảm thấy đại nhi tử không nghe cha: "Mấy người cũng đừng quá lạc quan, khi gặp Nguyên Thanh, chúng ta phải ăn nói dễ nghe, đừng có mà đòi đánh đòi giết như lúc trước, phải tỏ ra đáng thương.”
Nghe vậy, Lý Nguyên Lượng gật đầu: "Dạ vâng, cha. Cho dù muốn con quỳ xuống trước mặt lão Tam cũng được nữa, chỉ cân nó cho con tiền."
Nếu còn tỏ ra ương ngạnh như trước thì chắc hẳn không được.
Sau khi thành công, tam nhi tử này vậy mà lại không hề liên lạc với gia đình, đủ để thấy hắn cũng không còn bao nhiêu tình cảm với phụ mẫu ruội.
Lý Nguyên Công đang đánh xe bò bên ngoài bỗng dừng lại: "Nguyên Lượng, đệ ra đánh xe đi, để ta vào trong sưởi ấm một lát, ta sắp chết rét rồi."
Lý lão phu nhân cười: "Tam đệ của con là quan nhị phẩm, muốn bao nhiêu nữ nhi mà chẳng được, con không cần lo."
"Giờ chúng ta đừng tới thôn Cát Tường, tới thẳng Kim Lăng tìm Nguyên Thanh đi, tránh cho Lưu thị dây dưa ta, khóc lóc sướt mướt trước mặt Nguyên Thanh, đòi tái hợp với ta."
Lý Nguyên Lượng nhíu mày, cuối cùng vẫn đổi vị trí với đại ca.
Sau khi vào xe bò, đắp chăn lại, Lý Nguyên Công mới cảm thấy ấm áp: "Cha, Lưu thị còn chưa gả cho người khác, chắc chắn là đang chờ ta."
Lý Nguyên Công nhíu mày: "Được rồi mà, cơ thể ta yếu ớt, đệ ăn nhiều thì nên làm nhiều chứ."
Lý Nguyên Công thở phào: "Vậy thì tốt, ta thật sự rất sợ đụng mặt Lưu Tiểu Hoa, người nữ nhi đó vừa cao vừa khỏe, không đẹp chút nào."
Lý lão gia nghĩ đến Liễu Phán Nhi khó đối phó, không phải kẻ tốt lành gì, còn phải dựa vào nhi tử.
"Nguyên Công nói rất có lý, chúng ta đi Kim Lăng đi."
Có một đệ đệ làm quan nhị phẩm, hắn ta có thể lấy người nhà quan hoặc cô nương nhà có tiên, ai mà thèm tái hợp với người nữ nhi có tuổi đã từng hòa ly kia chứ?
"Cha, nương, sao lúc trước hai người lại kiếm cho ta một tức phụ như vậy chứ?"
Lý lão gia và Lý lão phu nhân nhìn nhau, cảm thấy chột dạ. Lúc đó, họ thấy Lưu thợ săn chỉ có một đứa con gái là Lưu thị nên muốn làm Chạn vương.
"Được rồi, chuyện trước kia đều đã qua, con đừng có oán trách nữa. Sau khi tới Kim Lăng, Tam đệ của con lợi hại như vậy, con muốn nữ nhi kiểu gì mà chẳng có?"
Nhưng họ không thể nào nói ra chuyện mất mặt như vậy được.
Nào ngờ Lưu thợ săn chỉ để dành được mười mấy lượng, quá nghèo, còn chưa đủ để lão đầu đi thi.
Lý lão phu nhân tức giận nói với nhi tử, không muốn nói chuyện quá khứ, chỉ muốn suy nghĩ tới tương lai.