Chương 1299: Người Xấu Ắt Sẽ Bị Người Xấu Trị (4)
Người mấy năm không liên lạc, bỗng nhiên tới cửa, nhất định là có chuyện gì đói!
Hiện tại cuộc sống dưới núi tốt hơn, ông ta đang muốn xuống núi xem có thể tìm được việc gì làm dưới núi không.
Lão Hoắc có thể hiểu được, ông ta hy vọng sống cả đời ở trên núi, nhưng người trẻ tuổi lại luôn muốn ra ngoài.
Nhưng họ đều là dân trên núi, sau khi ra ngoài, không có công việc cuộc sống sẽ không dễ dàng.
Ông cụ Chu này có nhiều cách, mặc dù cũng gian trá, nhưng người cũng không tệ, có điểm dừng.
Có lẽ có thể hỏi ông cụ Chu một chút về công việc bên ngoài.
Lão Hoắc tự mình dẫn người qua, nhìn thấy liền nói với ông cụ Chu: "Chu huynh, Vô sự bất đăng tam bảo điện*, sao huynh lại có thời gian đến đây vậy?"
* + ^XŠ=*l: không có việc thì không đến gõ cửa, không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền.
Nơi bí mật như vậy, cũng không biết lúc đâu Hoắc Lão Hán và nhóm của ông ta làm sao tìm ra được.
Ngay cả quan phủ phái người đến cũng không dễ dàng nhắm vào bọn họ.
"Được, Chu huynh mời vào. Vừa hay ta cũng có việc muốn thỉnh giáo Chu huynh."
Lão Hoắc phái người kiểm tra xung quanh, phát hiện không có người nào khác lúc này mới yên tâm.
Ông cụ Chu mỉm cười: "Đương nhiên là có việc, nhưng việc này chúng ta hãy nói riêng, không thể để cho quá nhiều người biết."
Ông cụ Chu theo sau Hoắc Lão Hán đi vào, nhưng ông ta bị bịt mắt hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ biết đã đi một đoạn đường dài, nhiều khúc quanh.
Trại này của ông ta không trộm cướp, bên trong bên ngoài cũng có vài chục người, bảy tám hộ gia đình, còn có một số người già cùng phụ nữ và trẻ em bọn họ thu nhận.
Ông cụ Chu mỉm cười: "Ta lần này đến đây, cho huynh một trăm lượng bạc, muốn nhờ huynh bắt cóc mấy người đến trại của huynh làm việc, đừng làm tổn hại đến mạng sống của họ."
Nói đi, Chu huynh, chúng ta không vòng vo nữa.' Lão Hoắc cười khà khà, còn tự mình rót một ly nước cho ông cụ Chu.
Đến một ngôi nhà đá, lão Hoắc lúc này mới cởi tấm vải đen che mắt ông cụ Chu.
"Không phải để các người đi giết người phóng hỏa, chỉ là trói người vào trong nhà, để bọn họ không thể ra ngoài. Nói thật, những người này không phải người tốt. Ban đầu khi bọn họ chạy trốn, đã bán tức phụ, tôn nữ, nữ nhi vào trong nhà thổ."
Ông cụ Chu đương nhiên không thể nói chuyện này có liên quan tới Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh được, muốn Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi cảm kích, thì ông ta nhất định giấu tất cả mọi chuyện sau lưng.
Ông cụ Chu biết gánh tiếng xấu là không tốt, nhưng có những việc không phải ai cũng có thể gánh được, ít nhất cũng có năng lực gánh vác.
Lão Hoắc sửng sốt, liên tục xua tay: "Cái này không được, thời điểm khó khăn nhất chúng ta cũng không bắt cóc ai, lân đầu làm chuyện phạm pháp cũng là bất đắc dĩ. Hiện tại cuộc sống tốt hơn, Đức Thụy phu nhân phân phát khoai lang, chúng ta cũng trông một ít, rất ngon. Không lo đói bụng, ai còn đi làm mấy chuyện bắt cóc chứ?”
"Trong đó có nữ nhi hiện tại là nhi tức phụ nhà ta. Nhà ta không dễ dàng gì mới được sống yên ổn, ta không hy vọng những người này tống tiên mình, cho nên ta mới làm tới bước này."
Lão Hoắc sửng sốt: "Còn là người thân nhà huynh?”
Lão Hoắc do dự một chút, không từ chối, nhưng cũng không đáp ứng.
"Bắt bọn họ đến đây, cho bọn họ nhà cửa và nông cụ, để bọn họ làm việc cày cấy tự cung tự cấp, cũng tránh cho bọn họ chạy khắp nơi cắn xé những người tị nạn khác."
Ông cụ Chu gật đầu: "Đúng vậy, nếu không liên quan đến nhà ta, ta cũng không thèm quản. Ta cũng không muốn huynh giết bọn họ, bọn họ chỉ là quá xấu xa, gốc rễ đã xấu rồi."
Ông cụ Chu tiếp tục nói: "Ta biết Hoắc đại ca, huynh năm đó không cố ý phạm pháp, hơn nữa một nhà kẻ cường hào đó đã sa sút mà chuyển đi nơi khác. Huynh lẽ nào không muốn gia đình mình quay lại cuộc sống bình thường sao?”