Chương 1300: Người Xấu Ắt Sẽ Bị Người Xấu Trị (5)
"Chỉ cần huynh đồng ý giúp ta, ta sẽ đồng ý giúp huynh định cư dưới núi. Thôn Cát Tường bên kia tiếp nhận người chạy nạn, sau khi làm hộ tịch thì có thể định cư tại trấn Cát Tường. Có thể buôn bán, cũng có thể mở rộng đất đai."
"Ngoài ra, Trẻ em ở trấn Cát Tường, chỉ cân muốn đi học, thì chỉ cần tiêu ít tiền là có thể đến học đường đọc sách. Dù các người không có kỹ năng, nhưng các người biết nuôi lợn, một năm cũng có thể kiếm được không ít tiền."
"Chỉ cần các người giúp ta, ta sẽ cho huynh một trăm lượng bạc, xem như số bạc này để các người sống yên ổn dưới núi. Có một trăm lượng bạc thì có thể mua một căn nhà trên trấn, có thể mua đất dưới quê, xây một ngôi nhà lớn."
Lão Hoắc nghe thấy lời khuyên của ông cụ Chu, trong lòng dần bị thuyết phục.
Hiện tại cuộc sống dưới núi đã tốt hơn, thuế má cũng rất ít, có thể đủ ăn đủ mặc, sống cuộc sống thoải mái.
Điêu quan trọng là kẻ thù năm đó đã bị ông ta giết, cả nhà kẻ thù cũng rời đi. Chỉ cần ông cụ Chu đứng ra bảo lãnh, xử lý lại hộ tịch thì có thể trở thành người dân tốt.
Hoắc Lão Hán do dự: "Thật sự không nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Nếu có liên quan đến mạng người, Hoắc Lão Hán cảm thấy đời này của ông ta không thể đi xuống núi được nữa rồi.
"Huynh chỉ cần đồng ý với ta sắp xếp cho những người này xuống núi, cho bọn họ nhà cửa, những chuyện khác ba nhi tử của ta sẽ mang theo bọn họ sống tốt."
"Ta hiện tại cũng là một công dân tốt, đương nhiên sẽ không xem nhẹ mạng người, chứ đừng nói đến việc làm chuyện phạm pháp liên quan đến mạng người, liên lụy đến gia đình."
Nghe thấy ông cụ Chu có tham gia từ đầu đến cuối, lão Hoắc lúc này mới yên tâm.
"Ta đánh thuốc mê mấy người bọn họ, huynh chỉ cần mang theo vài người đến bắt về, đừng để bọn họ rời khỏi đây là được. Càng ít người biết càng tốt, ta nói lời giữ lời."
"Thông gia của ta thật sự rất quá đáng, nếu không nghĩ cách nhốt họ lại, đến lúc đó †a sẽ bị nhà tan cửa nát."
"Vậy được, chuyện này ta làm. Trong trại này của ta có không ít người, gân đây đều muốn xuống núi."
Ông cụ Châu nhìn thấy lão Hoắc buông lỏng, lại tiếp tục thuyết phục. "Chờ ngày mai khi ta đi, huynh sắp xếp cho người xuống núi cùng ta, ta bảo đảm giúp huynh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa."
Ông cụ Chu nghe được lời này thì giơ ngón cái lên với lão Hoắc: "Hoắc đại ca, cả lời nói và hành động đều hào phóng!"
"Chiêu nay những người đó sẽ băng qua khu rừng dưới chân núi, ta sẽ phụ trách đánh thuốc mê bọn họ, chúng ta cùng đưa người lên núi."
"Vâ phần những người này, ta thay huynh ở trên núi canh chừng bọn họ, cũng sẽ không cho người khác biết."
Ông cụ Chu mỉm cười khi nghe lão Hoắc khen ngợi: "Làm những việc xấu đó, đó cũng là không có cách nào khác, không thể sống tiếp được."
Lão Hắc cười: "Ta tất nhiên là tin tưởng huynh, chuyện này của huynh vẫn có điểm dừng.
"Nhưng nhóm người kia của huynh cũng không phải làm ăn chân chính, huynh có thể kịp thời bứt ra, còn có một gia nghiệp như vậy cũng rất lợi hại."
"Nếu huynh tin tưởng ta, thì có thể đưa số bạc này cho nhi tử của huynh, sau khi ổn định cuộc sống thì trực tiếp đến trấn Cát Tường mua nhà."
"Sau này trong tay có tiền, đương nhiên phải nhanh chóng dừng lại, không thể làm tiếp được."
Ông ta giả vờ bị ngã xuống từ con lừa, ngồi ở giữa đường, giả vờ bị gãy chân.
Hai người nói một số chuyện riêng, cuối cùng đạt được thỏa thuận.
Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, hai nhà sẽ tiếp tục che giấu.
Ông cụ Chu quyết định chờ sau khi bắt được người, sau khi nhi tử của lão Hoắc ổn định cuộc sống sẽ nói.
Hành động của ông cụ Chu cực kỳ nhanh, sau khi rời khỏi trại thì đi vào khu rừng bên dưới chờ đợi.
Hiện tại ông cụ Chu vẫn chưa nói cho lão Hoắc biết thân phận thực sự của Lý lão gia và Lý lão phu nhân.