Chương 1315: Ai Sẽ Ở Lại Làm Con Tin? (1)
"Cha, ta thấy người trong sơn trại này không nhiều, nhìn xem mấy người giám sát chúng ta cũng chỉ có mấy lão già, hay là chúng ta chạy trốn đi?"
Lý lão gia vỗ đầu nhi tử: "Trên này lạnh hơn dưới núi rất nhiều, hơn nữa mới làm tí việc đã thở không nổi rồi, có thể thấy núi nơi này rất cao."
"Chúng ta không biết từ nơi nào bị đưa lên núi, cho dù có trốn được ra ngoài, nhỡ đâu gặp phải thú dữ, còn không bố cho thú dữ xỉa răng ấy."
Lý Nguyên Lượng tức giận, vất cái cuốc trong tay đi: "Cha, vậy chúng ta phải ở đây làm đồng cả đời sao? Hay là chúng ta hối lộ bọn họ đi? Chỉ cần bọn họ thả chúng ta ra, khi nào tới được Kim Lăng, chúng ta sẽ thưởng lớn cho họ, bảo đảm tuyệt đối sẽ không bao giờ báo thù.'
"Nếu bọn họ không tin lời chúng ta, chúng ta có thể cho người ở lại làm tin, như vậy chắc cũng phải thả chúng ta thôi nhỉ?"
Lý Nguyên Lượng nói xong lời này, những người khác cũng đều sáng mắt.
Lý Nguyên Công gật đầu liên tục, chờ không nổi nói:
"Nguyên Lượng, ngươi thông minh như vậy, ở lại đây, nhất định có thể sống tốt."
Hổ tử lắc lắc tay gia gia: "Gia gia, chúng ta mau rời khỏi đây đi, ở chỗ này ăn cứ như lợn vậy, chúng ta còn phải đi Kim Lăng hưởng phúc chứ!"
Lý Nguyên Lượng nghe vậy nhất thời tức không thở được: "Lý Nguyên Công cái tên hỗn đản này, biện pháp ta nghĩ ra mà ngươi lại muốn để ta ở lại."
Lý Nguyên Công và Lý Nguyên Lượng lúc này mới bình tĩnh lại, không giống như đấu gà nữa, vươn vươn cái cổ như là chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
Lý lão gia thấy hai nhi tử tranh cãi không thôi, thấy đây là một biện pháp tốt, nhưng không làm thì không thể mau chóng thoát ra: " Hai tên hỗ đản các ngươi, im miệng hết cho ta.
"Ngươi là đại ca, ngươi ở lại, đợi bọn ta trở về, giao tiền xong bảo bọn họ cũng thả ngươi ra, cũng như nhau.
-Hừt" Hai huynh đệ nhìn mà chán ghét nhau.
"Đợi bọn ta đến Kim Lăng, sau khi đưa tiền cho đám người này, quyết không báo thù, sau khi bọn họ trở về cũng sẽ tha cho ngươi."
Đấn lúc tới Kim Lăng, Lý Nguyên Thanh tuyệt đối không thể không cứu thân nương được.
Nhưng lời này của Lý lão thái vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về bà ta rồi.
Dẫn theo cái lão thái thái này, trên đường đi vừa tốn sức, mà hơn nữa đây còn là mẫu thân ruột của Lý Nguyên Thanh nữa.
Lý lão thái cũng khẩn cầu: "Đúng vậy, đương gia à, nghĩ cách đi, để chúng ta sớm ngày rời khỏi đây. Ta thật sự một khắc cũng không muốn ở lại cái chốn này nữa."
Lý lão gia lại không cho là vậy, rời khỏi đây, đến được Kim Lăng rồi.
Lý lão thái nghe vậy, bụp một tiếng quỳ xuống đất: "Đương gia à, không thể được đâu, ta đã chừng này tuổi rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ rời xa ông, ta không nỡ rời xa ông đâu!"
"Lúc không có ta ở bên cạnh, làm sao ông có thể ăn ngon mặc ấm được chứ? Buổi tối làm sao mà ông ngủ ngon giấc được?"
"Bây giờ đã đến lúc chúng ta phải ra quyết định rồi, không thể chân chừ được nữa." Lý lão gia trâm ngâm một lúc, giống như phải ra một quyết định vô cùng khó khăn vậy: "Bà là mẫu thân của Nguyên Thanh, nếu ở lại đây, cho dù nó có là vì danh tiếng thì cũng không thể không bỏ tiền ra cứu bà."
Phụ thân của Lý chỉ huy sứ, muốn nữ nhân thế nào mà không có? Ai mà hiếm lạ gì một lão thái bà chứ?
Nhưng nhi tử thì khác, đó là căn cơ của cả nhà, là hương hoả của cái nhà này.
"Ngươi cái người làm mẹ này, sao có thể nói như thế chứ? Bà không muốn bảo vệ con, ngược lại còn muốn để chúng nó ở lại cái nơi nguy hiểm thế này, bà xứng đáng làm mẹ sao?”
Lý lão thái nghe trượng phu nói vậy tức đến run người, chỉ vào Lý lão gia: " Ông còn làm cha đó, sao ông không ở lại đi? Đợi lúc nào ta đến Kim Lăng rồi, ta cũng sẽ bảo Nguyên Thanh bỏ tiên ra chuộc ông."