Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 132: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (1)

Chương 132: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (1)

Nếu mọi người bằng lòng dọn lại đây, phần lớn người thôn Lý đều có thể dọn lại đây.

Lúc trước vừa tới sao không tìm được nơi tốt như vậy cơ chứ?

Liễu Phán Nhi trở về, đi vào sơn động lớn nhất bên cạnh, tiếp tục bên đốt cành khô bên trong, rắn chuột con kiến sôi nổi chạy mất.

Đợi lát nữa lại lấy chút bột Hùng Hoàng rải ra là có thể ở chỗ này rồi.

Trong lúc Liễu Phán Nhi nghĩ cách sử dụng sơn động như thế nào, thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đã lại đây rồi.

"Thôn trưởng, người xem, đó chính là sơn động con tìm được đó. Mẹ con nói, nhà con ở chỗ này, đó là sơn động ở hậu viện chúng ta, làm được kho hàng lớn đó." Lý Đại Bảo hưng phấn giới thiệu: "Thôn trưởng, bên trong lớn lắm đó."

Thôn trưởng Lý sửng sốt, chạy tới nhìn, tuy bên trong tối nhưng ông miễn cưỡng có thể thấy rõ: "Ai ôi, cái sơn động thật lớn, lớn bằng mấy cái phòng liên, có thể đựng được không ít đồ đâu!"

"Đúng vậy, cũng thật lớn.' Chu Thúy Hoa khen ngợi: "Nguyên Thanh gia, nhà ngươi kiếm lời lớn rồi."

"Ta đi nói cho vài người trong thôn, bảo bọn họ nhanh chóng đem đồ đến đây, chiếm nơi này làm của mình." Thôn trưởng Lý đã suy nghĩ kỹ xem gọi ai lại đây, tổng cộng có tám sơn động có thể dàn xếp ít nhất tám hộ người.

Lúc này, thôn trưởng Lý sửng sốt: "Bên kia vẫn còn sao?"

Tuy rằng sơn động này không phải lớn nhất, nhưng nơi bằng phẳng xung quanh rất nhiều, có thể làm nhiều phòng ở, tương lai ba nhi tử ra ở riêng cũng đủ dùng.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa không cần Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo dẫn đường, chạy vọt về phía Tây, so sánh một chút rồi lựa chọn sơn động thứ hai.

Lý Đại Bảo gật đầu: "Có, không ít đâu, thôn trưởng, người nhanh chọn một cái lớn đi."

Chu Thúy Hoa mặt mày hớn hở, có nơi đặt chân không sợ gió mưa làm ướt: "Ta trở về dọn đồ lại đây, thu dọn một chút rồi đêm nay ở nơi này."

"Đại thúc đại thẩm, đi ra ngoài rồi nói bên trong tối quá." Liễu Phán Nhi chỉ vào bên ngoài, cùng nhau đi ra ngoài: "Bên kia còn có bảy cái sơn động nữa kìa, tuy rằng không lớn bằng cái này, nhưng nhỏ nhất cũng bằng hai căn phòng. Ta kiến nghị nói cho người thành thật trong thôn, bảo bọn họ dọn lại đây cùng nhau ở. Chúng ta không nói những người gian dối dùng thủ đoạn, tính toán chỉ li." "Ca của con tìm được mấy cái sơn động lớn, nhà chúng ta chọn một cái lớn nhất, con đưa đệ đệ muội muội đi theo ta, mang theo bột Hùng Hoàng nhà chúng ta theo. Liễu Phán Nhi trả lơi vừa lấy đồ vật, vừa dặn dò Lý Dung.

Lý Đại Bảo và Liễu Phán Nhi cũng nhanh chóng trở về, mang đệm chăn và cây chổi nhà mình đến hất.

Lý Dung hỏi: "Nương, chúng ta phải dọn đến nơi nào vậy ạ?"

Phần lớn lao động tráng niên đều ở đây, đủ để bảo đảm an toàn.

Liễu Phán Nhi chỉ cười cười, nói tìm được sơn động rồi, có nơi đặt chân tốt hơn.

Liễu Phán Nhi dựng xe bò, đeo hành lý, nôi chén gáo chậu lên, đặt toàn bộ ở trên xe bò. Cuối cùng bế Lý Nam và Lý Tiểu Bảo lên xe bò: "Đi, tí quay lại kéo giường tre sau."

Những người khác nhìn thấy Liễu Phán Nhi như thế cũng sôi nổi dò hỏi.

Ánh mắt Lý Dung sáng lên: "Sơn động lớn thật tốt quá, đến lúc đó làm nhiều thêm mấy cái giường tre, không cần chật chội ở bên nhau."

Thôn trưởng Lý chọn lựa sáu hộ khác có nhân phẩm không tôi, chăm chỉ.

Những người này vừa nghe nói có sơn động, đương nhiên cảm thấy hứng thú, ít nhất gió thổi trời mưa không cần lo lắng lều trúc bị ngập nước vào nữa.

 

Bình Luận (0)
Comment