Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 133: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (2)

Chương 133: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt (2)

Lý Đại Tráng không quá thông minh, tính cách tương đối thẳng, nhưng hắn nhớ rõ những gì lão mẫu thân nói, thôn trưởng làm gì thì bọn họ làm cái đó. Vì thế Lý Đại Tráng nhanh chóng chạy về nhà cõng mẫu thân yếu đuối, đi theo phía sau xe bò của Liễu Phán Nhi.

Lý Dung xuống khỏi xe bò, vẫy vẫy tay: "Đại Tráng thúc, thúc đặt Lý nãi nãi ở trên xe bò đi.

Lý Đại Trán nhân hậu cười cười: "Không cần đâu, A Dung, ta có thể cõng được mà."

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Đại Tráng hiếu thuận như thế thì thúc giục: "Đại Tráng, còn rất xa đó, nhanh chóng đặt lão nương của ngươi ở trên xe đi. Ngươi nhẹ nhàng mà lão nương ngươi cũng có thể thoải mái chút."

"Đại Tráng, nghe tẩu tử ngươi đi." Lý đại nương cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, Đại Tráng nhà ta hiếu thuận, dọc theo đường đi này nếu không phải do ta, Đại Tráng nhà ta cũng không phải khổ như vậy rồi."

Lý đại nương thở dài, dọc theo đường đi này, hoặc là nhi tử Đại Tráng cống bà, hoặc là ngồi xe bò nhà thôn trưởng, liên lụy người khác.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Đại nương, Đại Tráng hiếu thuận như thế. Ngài ấy à, ngài phải vô cùng vui vẻ, Đại Tráng mới vui vẻ chứ! Có phải hay không Đại Tráng?"

Thật ra Liễu Phán Nhi rất thưởng thức tên tiểu tử Lý Đại Tráng này, cực kỳ ngay thẳng, cũng cực kỳ hiếu thuận. Mặc kệ vừa khổ vừa cực cũng tuyệt đối không bỏ lại mẫu thân già.

"Không nhọc lòng sao được, con cũng đến tuổi rồi, sinh còn còn có thể mua nước tương kìa." Lý đại nương phản bác, trong lòng lo lắng, sợ hãi nhi tử không lấy được ai.

Cơ thể bà suy yếu, không thể làm việc nặng, ngay cả nấu cơm đi vài bước thôi cũng đều thở hổn hển, chỉ có thể nhặt rau dại. Mẫu tử không được chia nổi bốn mẫu đất. So sánh với mười mấy mẫu đất của người ta, nhà bọn họ thiếu đất sau này sẽ càng ngày càng nghèo.

Vừa nghe lời này, mặt mày của Lý đại nương hớn hở, ánh mắt nhìn về phía Lý Dung rất là hiên từ, cũng rất buồn phiền: "Lúc trước anh Đại Tráng con đã đính hôn ở quê, nhưng hiện tại chạy nạn khắp nơi cũng không có tin tức. Đáng tiếc ta cho ra ngoài hai lượng bạc sính lễ, chúng ta còn không có hoàn toàn dàn xếp xong kìa. Nơi chúng ta ở trước không có thôn nào, sau cũng chẳng có tiệm nào, muốn làm mai cũng thật khó khăn. Lý Dung rất thích Lý đại nương, Lý đại nương đã từng cho cô bé quả dại ăn: "Lý nãi nãi, ngài nhưng đừng nghĩ như vậy. Nếu không có người, chú Đại Tráng của con tương lai cưới vợ sinh đứa nhỏ sẽ không có ai trông đứa nhỏ nấu cơm đâu. Chú Đại Tráng và thím con sẽ chỉ có thể một người trông đứa nhỏ, một người làm việc ở bên ngoài, vậy thì mệt biết bao!"

Hơn nữa mẫu thân già là bà này liên lụy nhi tử Lý Đại Tráng không được sống cuộc sống tốt đẹp.

Lý Đại Tráng nghe thấy mẫu thân nhắc tới việc hôn nhân, trên mặt ửng đỏ: "Nương, ngài cũng đừng nhọc lòng nữa."

Lý đại nương nghe thấy Liễu Phán Nhi khen ngợi, mặt mày hớn hở, trong lòng giống như được uống mật ngọt: "Đại Tráng càng hiểu chuyện, ta càng khó chịu. Ai, nếu không có ta, Đại Tráng còn có thể nhẹ nhàng hơn. Chung quy là ta liên lụy Đại Tráng rồi."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đại Tráng cứ làm việc đi, chờ đến khi thu lương thực chúng ta có tiền, có thể xây nhà, có thể mai mối, mọi thứ sẽ nước chảy thành sông."

"Chỉ hy vọng như thế" Lý đại nương cảm khái: "Chỉ là nhà ta không có đủ bốn mẫu đất, cộng thêm ba mẫu đất hoang do Đại Tráng tự mình khai khẩn được, cộng lại là bảy mẫu đất. Cũng không biết khi nào mới có thể tích cóp đủ bạc xây nhà cưới vợ."

Liễu Phán Nhi nghĩ đến vài mẫu đất trồng cà chua, dưa gang, bí xanh cần leo dàn của nàng. Chỉ dựa vào sức lực của nàng và đại tẩu Lưu thị, đứa nhỏ thì thật là tốn sức.

Bình Luận (0)
Comment