Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1355 - Chương 1358: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1358: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)

Chương 1358: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (1)

Thế nhưng, Chu Tự Thành và Chu đại lang đang đứng ở phía sau làm dường như không nghe thấy, họ đã cầm sẵn đao chuẩn bị lao ra ngoài, sáp lá cà với những kẻ man di Tây Vân quốc.

Thấy tình hình như vậy, Liễu Phan Nhi vội vàng kéo một người lại: "Di phụ, đại biểu ca, hai người phải bình tĩnh. Có nhiều người đến như vậy, chúng ta ra ngoài đối đầu với bọn chúng vào lúc này thì chỉ có con đường chết mà thôi."

"Giờ cứ trốn đi trước đã, đợi khi nào thấy hai ba tên đi chung với nhau, chúng ta mới có thể hợp sức giết bọn chúng được. Giết được nhiều kẻ thù hơn mới là chuyện có lợi nhất."

Vốn dĩ Chu Tự Thành và Chu đai lang vẫn đang rất tức giận, sau khi nghe lời khuyên của Liễu Phán Nhi, họ cũng trở nên bình tĩnh hơn, cảm thấy những lời này có lý.

Nghe thấy tiếng ồn từ đăng xa vọng đến, họ cũng biết rõ, có rất nhiều tên man di của Tây Vân Quốc sắp đến đây, nếu cứ vậy mà lao ra thì chỉ tự tìm đường chết cho mình mà thôi.

Chu đại lang gật đầu: "Phụ thân, chúng ta đi thôi, còn sống thì mới có thể giết hết đám man di này được.'

Chu Tự Thành nhìn hai tên man di chết thảm nằm trên mặt đất, đôi mắt cũng lóe lên nụ cười tàn ác: "Được rồi, chúng ta nên trốn đi trước đã. Ta rành đường khu này, mau đi theo ta.

"Phán Nhi, chúng ta đi thôi." Chu Tự Thành bước lên trước, ông ấy không muốn xông thẳng vào chỗ chết, ông ấy còn muốn giết thêm vài tên man di của Tây Vân quốc nữa.

Ánh mắt của Chu Tự Thành và Chu đại lang lúc này sáng quắc, tinh thần hừng hực, vẫn muốn tiếp tục tìm người trả thù, nhưng bụng lại thấy đói.

Không lâu sau đó, khoảng hai mươi tên man di Tây Vân quốc nhìn thấy thấy hai binh lính của phe chúng chết bên đường, cả bọn chấn động, vội vàng chạy tới kiểm tra.

Chúng hô lên với nhau như thế rồi bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

"Giết chết không tha! Không để sót dù là một tên!"

"Không ngờ lại còn kẻ đến giết người của Tây Vân quốc ta, nếu các ngươi thấy người nào của Đại Chu, phải giết chết không tha." Một tiểu đầu mục trong đám kiêu ngạo gào lên.

Nhờ vào sự quen thuộc của Chu Tự Thành và Chu đại lang với thành Tây Bắc, họ đã giết được tám tên man di của Tây Vân quốc trong một buổi chiều.

Liễu Phán Nhi cảm thấy an tâm hơn một chút, cúi người theo sau hai phụ tử Chu gia, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tìm một nơi ẩn náu an toàn.

"Được." Liễu Phán Nhi đồng ý, đi theo sau Chu Tự Thành và Chu đại lang quay vê nhà.

Chu Tự Thành nghĩ đến những cái chết của người nhà, lòng lại quặn đau: "Phán Nhị, ngươi nói đúng. Chôn cất người nhà ổn thỏa thì chúng ta cũng không còn vướng bận gì nữa.

"Cũng vừa lúc mọi người đều thấy đói bụng, căn hầm ở nhà có trữ thức ăn, ăn no trước rồi tính tiếp."

Liễu Phán Nhi cũng đói đến nỗi bụng kêu rột rột: "Di phụ, chúng ta trở lại quán trọ trước. Người chết quan trọng hơn, hiện giờ chúng ta không thể rời khỏi thành, cũng không thể tìm một nơi có phong thủy tốt để an táng người nhà, nhưng chúng ta có thể đào một cái hầm trong nhà, để chôn cất họ, cũng tốt hơn là để thi thể họ phơi ra bên ngoài như vậy.'

Liễu Phán Nhi bắt đầu múc nước từ giếng lên để nấu cháo, rửa một ít bát đũa, nàng tim được ít dưa muối còn sót lại ở trong bếp nên cắt chúng ra thành một đĩa, rưới thêm mấy giọt dầu vừng.

Chu Tự Thành và Chu đại lang bắt đầu đào một cái hố trong góc sân, Liễu Phán Nhi đảm nhận việc nấu nướng.

Mặc dù không có thức ăn nhưng vẫn còn lương thực.

Về đến nhà, nhìn thấy thi thể của người thân, trong lòng mỗi người đều không khỏi đau buồn, nhưng sau khi giết chết tám binh lính của Tây Vân quốc, cũng xem như họ đã báo thù được cho họ, bây giờ cũng có thể chấp nhận thực tế.

Sau đó nấu một nồi cháo đặc quánh, màn thầu vẫn còn, nên nàng đặt chúng lên bếp để hâm nóng rồi ăn kèm với dưa chua, cả ba người đều ăn một bữa ngon lành.

Bình Luận (0)
Comment