Chương 1359: Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang (12)
Trước đó, họ phải trải qua một quãng đường chỉ toàn hoang mang lo lắng, ăn cái gì cũng không vô. Còn bây giờ, đã chấp nhận được hiện thực, cũng đã trả thù được, ăn cũng được nhiều hơn.
Sau khi ăn no, họ dọn sơ lại căn phòng, rồi ngả lưng nằm ngủ.
Họ không hề biết rằng việc họ giết chết tám người trong thành Tây Bắc hôm nay đã tạo ra một tác động rất lớn.
Cùng lúc đó, một đoàn nhân mã đang vội vã trở về thành Tây Bắc. Trong số họ, có một nhóm nhỏ đã lẻn vào được trong thành.
Liễu Phán Nhi thu thập hết các loại vũ khí có trên người của khách trong quán trọ để ba người họ sử dụng.
Chu đại lang nhìn thấy một tên man di đi ngang qua cửa quán trọ, hắn ta đang muốn lao ra giết người, nhưng lại bị Liễu Phán Nhi ngăn lại.
"Biểu ca, thỏ không ăn cỏ gần hang. Nếu chúng ta giết người xung quanh khu vực quán trọ, những tên man di đó sẽ đến đây lục soát, như vậy chúng ta sẽ bị bắt đi."
"Chúng ta cố gắng đi xa nơi này một chút, ra ngoài vào sáng sớm rồi đợi đến tối hẳn quay lại, cách này sẽ an toàn hơn."
Những người này giống như những con chuột đồng ngoan cường, họ ẩn nấp ở những nơi không ai biết, khi thấy tốp man di ít người hoặc tên man di nào đi một mình, họ sẽ bắt đầu tấn công.
Liễu Phán Nhi lắc đầu, cười khổ: "Chỉ là muốn giữ mạng mà thôi, ta không muốn chết quá thảm. Dù có chết, chúng ta cũng phải giết được càng nhiều bọn ác ôn đó càng tốt."
Ngay cả Chu Tự Thành và Chu đại lang cũng đã phấn chấn hơn, tình thần trả thù càng lúc càng lên cao.
Trong những ngày tiếp theo, họ chỉ chọn những tốp lính ít người của bọn Tây Vân quốc để hạ thủ, cứ như vậy họ đã giết chết hơn hai mươi người.
Chu đại lang với nàng đều có chung một mối hận, hắn ta cầm chặt thanh đao rồi giấu nó đi.
Trong thành không chỉ có nhóm người Liễu Phán Nhi làm như vậy, mà còn có những người sống sót khác cũng bắt đầu trả thù.
Chu đại lang gật đầu: "Phán Nhị, ta phát hiện ra ngươi rất là thông minh." Với sự góp sức của hơn mười quân lính chính quy, số man di trong thành bị giết chết ngày càng nhiều, không còn tên man di nào dám đi ra đường một mình nữa.
Lý Nguyên Thành dẫn theo một nhóm người trà trộn vào trong thành, khi nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trong thành, hắn vô cùng bàng hoàng.
Tất cả mọi người đều rất tức giận, nhưng Lý Nguyên Thanh vẫn vừng vàng, bình tĩnh, dẫn đội ngũ của mình bí mật tấn công những địa điểm gần đó, chờ đợi cứu viện của quân ta đến.
Giết một tên xem như là huề vốn, giết tên thứ hai là đã có lời rồi.
Nhưng khi Liễu Phán Nhi nhìn thấy nhóm người đó mặc đồ của Đại Chu, lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Lý Nguyên Thanh, nàng mới bình tĩnh trở lại.
Lúc Lý Nguyên Thanh dẫn nhóm người của mình đi ngang qua quán trọ Cát Tường, hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong, nên đã dẫn người tiến vào.
Nhóm người Liễu Phán Nhi tưởng bọn họ là những tên man di Tây Vân quốc, Chu Tự Thành và Chu đại lang đã chuẩn bị ẩn nấp, dù có chết thì bọn họ cũng phải kéo theo một tên làm đệm lưng cho mình.
Hiện tại, một tốp của chúng phải có ít nhất từ năm mươi người mới có thể chấm dứt được tình trạng bị tấn công đột ngội.
Chu đại lang lao ra, câm đao đâm về phía trước, nhưng Lý Nguyên Thanh đã nhanh chóng tránh né được, thanh kiếm trong tay đang định đâm ngược lại cũng kịp thời thu hồi: "Chu đại lang, ta là Lý Nguyên Thanh đây!"
Liễu Phán Nhi cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của Lý Nguyên Thanh, nàng chạy ra khỏi nơi đang ẩn náu: "Lý đại ca, tốt quá, chàng chưa chất."
Lý Nguyên Thanh cũng rất vui mừng khi gặp được Liễu Phán Nhi: "Phán Nhị, tốt quá nàng vẫn còn sống."
Sau đó tất cả mọi người đều lui vào trong nhà, Liễu Phán Nhi đổ nước nóng cho mọi người: "Bên ngoài thế nào rồi? Thành Tây Bắc đã bị bọn man di chiếm đóng, chúng ta có thể giành lại được không? Có quá nhiều người đã chết trong thành, bọn ta muốn báo thù.'