Chương 1415: Vả Miệng, Cáo Trạng (1)
Từ Gia Thịnh vốn dĩ còn định ôm chút may mắn, nghe thấy cái tên "Liễu Phán Nhi” thì đến tách trà trong tay cũng không thể giữ được mà rơi xuống đất.
"Râm!" Một tiếng giòn vàng khiến Vu đại nhân cũng giật mình: "Từ huynh, ngươi làm sao vậy? Sao nghe thấy cái tên này lại có phản ứng lớn như vậy? Ngươi quen biết nàng sao?”
Từ Gia Thịnh cười ngượng ngùng và lắc đầu: "Không quen biết, không quen biết."
Nhưng cái biểu cảm xấu hổ này thì rõ ràng không phải lời nói thật.
Vu đại nhân cười cười, thở dài: "Ai có thể ngờ được một nữ tử nông gia lại có thể có thể diện như vậy? Trước mặt Bệ hạ cũng có thể có chỗ ngồi cho nữ tử. Nàng họ Liễu, ta còn tưởng nàng có quan hệ gì với Liễu gia ở thành Tang chúng ta cơ."
"Nếu là có quan hệ thì việc kinh doanh của Từ gia cũng không như bây giờ, nói không chừng có thể lan rộng khắp Đại Chu đấy chứ, đến lúc đó Từ huynh sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Từ Gia Thịnh lúc này cũng không dám tỏ ra rụt rè: "Ta cũng muốn biết quen biết nàng chứ, chỉ là thiên hạ rộng lớn, người mang họ Liễu cũng rất nhiều. Bây giờ ta quản lý cơ nghiệp của nhạc phụ gây dựng hồi đó, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để làm tốt. Ít nhiều cũng cảm ơn Vu đại nhân đã chiếu cố mấy năm qua và cũng xin ngài chú ý nhiều hơn.”
Vu đại nhân nhìn thấy ngân phiếu trên bàn, đây là lần đầu tiên hắn ta không vui vẻ nhận lấy mà do dự một hồi rồi lại đẩy trở vê: "Từ huynh, trước đây ngươi đã cho không ít, sau này cũng không cân cho nữa. Tơ lụa ở thành Tang bán chạy thì mấy người làm quan chúng tôi đương nhiên cũng cao hứng."
Bảng hiệu ban đầu của cửa hàng tơ lụa Liễu gia đã được gỡ xuống và thay thế bằng Từ gia.
Bây giờ quan mới đã nhậm chức, ai biết được ngọn lửa này có thể lan tới trên người hắn ta hay không?
Bạc không được gửi đi thì Từ Gia Thịnh càng hoảng sợ hơn.
Nếu như Từ Gia Thịnh biết Liễu Phán Nhi và còn có xích mích thì Vu đại nhân cũng không chắc bản thân có thể giúp được Từ Gia Thịnh.
Ngoài ra thì lịch sử gia tài của Từ Gia Thịnh cũng khá xấu, hơn nữa khi nhắc đến "Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi” thì ông ta vô cùng chột dạ. Sau khi rời khỏi Vu gia, Từ Gia Thịnh đi đến cửa hàng tơ lụa của Từ gia.
Vu đại nhân cũng biết được hành động của Lý Nguyên Thanh ở thành Kim Lăng từ người nhà, hắn cực kỳ chán ghét hành vi tham ô, nhận hối lộ.
Từ Gia Thịnh cảm thấy bất an liền trực tiếp đi lên tâng cao nhất của cửa hàng và chờ phu nhân đi tới thống phủ về.
Nhưng bây giờ Từ Gia Thịnh nhìn thấy cánh cửa này mở ra giống như cái miệng khổng lồ đang chờ chực nuốt chửng ông ta.
Từ Gia Thịnh nghĩ đến con quỷ trông rất giống Liễu Vân Nhi, Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi liệu có phải là nghiệt chủng Liễu Phán Nhi kia không?
Nó nằm ở con đường phồn hoa nhất ở thành Tang, có ba tầng và tám mặt tiền nên rất hoành tráng, khang trang.
Tiền thị càng hoảng loạn hơn: "Nếu Đức Thụy phu nhân không rảnh thì dân phụ sẽ đến thăm sau."
Khi biết Tiền thị đến, Liễu Phán Nhi không cho Tiền thị đi mà cũng không cho Tiền thị vào và để cho bà ta đứng ở ngoài cửa chờ.
Đứng một lần liên đứng hơn một giờ.
Liễu Phán Nhi thấy Từ gia tặng quà hậu hình thì nhận lấy.
Người làm đã nhận được phân phó của Liễu Phán Nhi và tới ngăn cản Tiền thị: "Phu nhân chuẩn bị xong nhưng ngươi lại rời đi, Cáo mệnh phu nhân nhị phẩm để ngươi chờ một lát chẳng lẽ còn không được sao?"
Tiền thị vốn cảm thấy người tới không có ý tốt nhưng nghe được lời này liền cảm thấy ớn lạnh.
Nếu không thì Từ gia sẽ gặp nguy hiểm.
Tiền thị cảm thấy bất an và cầu nguyện rằng sẽ không phải là Liễu Phán Nhi bị bà ta chèn ép từ nhỏ.
Chuyện này nhất định có liên quan đến Từ gia.