Chương 1417: Phát Hiện Chuyện Năm Đó (1)
Dù biết Liễu lão gia chết một cách kỳ quặc nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng người khác ít nhiều cũng bị uy hiếp hoặc mua chuộc.
Liễu tộc trưởng được mời tới phủ Đại Đô Thống thì đã sợ hãi đến phát điên.
Suy nghĩ kĩ một chút thì gân đây nhi tử cũng không có phạm tội gì nên Liễu tộc trưởng cũng có hơi yên tâm.
Ông ta móc ra mấy đồng bạc có trong nhà và nhét cho người làm của phủ Đại Đô Thống rồi nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi tiểu ca, ngài đưa ta đến phủ Đại Đô Thống là có chuyện gì sao?"
Hoắc Thành Đạt cười nói: "Cũng là chuyện tốt thôi, có người quen cũ mời ngươi tới, chỉ cần Liễu tộc trưởng nói ra sự thật thì có lẽ ngươi có thể an yên hưởng thụ tuổi già."
Liễu tộc trưởng nghe vậy thì càng thêm nghi hoặc, người quen cũ mời? Là ai vậy!
Người lợi hại nhất trong Liễu gia chính là đường huynh của ông ta, ông ấy đã mang cây dâu tằm và tằm từ bên ngoài về nuôi dưỡng tỉ mỉ, sau đó gia nghiệp càng ngày càng phát triển.
Nhưng mà kén rể chưa được bao lâu thì họ lâm bệnh nặng, chờ đến khi chất nữ Liễu Phán Nhi được sinh ra thì phu thê hai người đều qua đời.
Nhưng kể từ khi đường huynh qua đời thì gia nghiệp bị Từ Gia Thịnh tiếp quản, cuộc sống của họ trở nên khó khăn.
Liễu tộc trưởng vừa định quỳ xuống, nghe thấy vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên, ông ta liền thấy một phụ nhân xinh đẹp trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trông rất giống với chất nữ có cơ thể yếu ớt kia.
Hoắc Thành Đạt giới thiệu với Liễu tộc trưởng: "Đây là phu nhân của chúng ta, cũng họ Liễu và tên là Liễu Phán Nhi."
Liễu tộc trưởng mang theo nỗi nghi hoặc đi theo Hoắc Thừa Đạt tới khách viện.
Khi đó, tất cả mọi người đều hi vọng những đứa trẻ trong tộc sẽ kế thừa gia nghiệp của đường huynh nhưng đường huynh không đồng ý và cũng không muốn nữ nhi gả xa cho nên đã kén rể vê nhà.
Liễu gia bọn họ đi theo đường huynh làm việc và cùng kiếm lời.
Ông ta cũng lén lút phái người đi tìm nhưng không thu hoạch được gì.
Lễ thờ cúng tổ tiên hằng năm của Liễu gia cũng không thấy Liễu Phán Nhi đâu. Ông ta đi dò hỏi Từ Gia Thịnh thì Từ Gia Thịnh nói Liễu Phán Nhi đã bỏ trốn cùng người khác.
Năm đó Liễu Phán Nhi biến mất cũng không được lan truyền, nhưng với tư cách là tộc trưởng thì ông ta vẫn biết điều đó.
Đây chính là phu nhân của Đại tướng quân!
Nhưng Liễu Phán Nhi mất tích nhiều năm đột nhiên quay trở lại và hơn nữa còn là phu nhân của thống phủ.
Hầu hết thống phủ đều là quan nhất phẩm!
Để không ảnh hưởng tới thanh danh của những cô nương khác của Liễu gia nên Liễu tộc trưởng đã giữ im lặng.
Liễu tộc trưởng không nhịn được, đầu gối liền mềm nhũn mà quỳ trên mặt đất.
Liễu tộc trưởng nghe vậy thì biết Liễu Phán Nhi đang oán trách ông ta, rõ ràng ông ta là người của Liễu gia nhưng vì sao lại hướng về Từ Gia Thịnh và đám người đó?
Liễu tộc trưởng cũng biết năm đó để nhi tử không phải vào ngục mà ông ta đã không làm tròn trách nhiệm của tộc trưởng.
"Phán Nhi, con trở về rồi, mấy năm nay con đi đâu vậy?"
Nếu Liễu Phán Nhi có thể trở về thì cơ hội để Liễu gia xoay chuyển tình thế cũng sẽ quay lại.
Liễu Phán Nhi nhìn Liễu tộc trưởng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng lãnh đạm: "Tên khốn Từ Gia Thịnh kia muốn gả ta cho ma ốm của Chu gia nên ta đã bỏ trốn. Ta gặp được phu quân Lý Nguyên Thanh của ta, may mắn có thể sống được đến bây giờ và có ngày hôm nay.
Đầu gối đau đớn nhắc nhở ông ta rằng đây không phải là một giấc mơ.
Liễu tộc trưởng quỳ trên mặt đất: 'Phán Nhị, ta có lỗi với mẫu thân của con, thật xin lỗi đường huynh và đường tẩu. Khi đó, nhi tử của ta đang nằm trong tay của Từ Gia Thịnh, ta cũng không còn cách nào. Ta biết con oán trách ta và ta cũng không nghĩ sẽ được con tha thứ."