Chương 1488: Đều Là Mượn Của Quan Phủ Cả (1)
Nhưng đây là lời Ngô Tam Tráng áo gấm về làng nói nên rất nhiều người trong Ngô gia thôn tin tưởng, thế là mọi người đều bắt đầu bàn bạc tiếp theo phải làm thế nào?
Có nhà không có đất, thuê đất nhà người khác làm, nằm mơ cũng muốn có đất của riêng nhà mình.
Bây giờ có cơ hội ở phía bắc, hơn nữa còn có thể cùng Ngô Tam Tráng đi đến đó, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua chứ?
Trong nhà có đất, người nhiều nên cũng khá băn khoăn, cho nên sẽ để vài người ở lại trông vài mẫu đất trong nhà, còn lại toàn bộ đều đi cả.
Sau vụ này, cả hai phần ba dân thôn Ngô gia đều muốn qua đó, tất cả chỉ là nhằm vào số đất mênh mông kia thôi.
Nhà mẹ đẻ của Ngô phu nhân còn có hai đứa con gái, Ngô Tam Tráng đều gửi tin đến, nếu đồng ý đi theo thì cho theo luôn.
Phía trên có quy định, chỉ cần dẫn hai người qua là hắn sẽ được hai lượng bạc, vừa tính nhẩm thôi là đã có chừng mấy trăm người rồi, hơn một ngàn lượng bạc.
Trong lòng Ngô Tam Tráng rất phấn khởi.
Trên đường đi, Ngô Tam Tráng có đường dẫn, quan chức ở khắp các nơi đều đã được triều đình thông báo nên cho phép hắn lưu thông, đi rất thuận lợi.
Trong tay có sáu mươi lượng bạc nhưng cũng không dám dùng nhiều, giữ lại trên đường, phòng khi có chuyện ngoài ý muốn.
Có người không có xe bò thì để người già và trẻ em trong giỏ xách đi. Người lớn, người trẻ và thanh niên thì đi bộ.
Lúc này nhà Ngô lão đầu quyết định bán đi ba mẫu đất, tổng cộng được hai mươi bốn lượng bạc, mua một chiếc xe bò và lương thực rồi lên đường.
Ở nhà qua năm mới, qua Tết Nguyên Tiêu, Ngô Tam Tráng lập tức dẫn mọi người lên đường.
Tuy rằng đường xá xa xôi nhưng nhiều người cùng đi nên cũng không sợ lắm.
Nhưng mà, hắn cũng có trách nhiệm đưa những người này đến nơi bình an.
Hoàn cảnh giống như của Ngô Tam Tráng xảy ra rất nhiêu ở Đại Chu.
Người dân ở Trung Nguyên rất nhiều khiến quan viên cũng lo lắng, bây giờ có một số đã rời đi, còn đi vê phương Bắc khai hoang, cũng là ủng hộ quyết sách triều đình, coi như là chiến tích đi.
Nhờ sự phối hợp này mà những người dân này đã di cư một cách có tổ chức và cuộc hành trình khá suôn sẻ.
Còn được cung cấp một ít nước và ngũ cốc, thậm chí là cả thảo dược.
"Từ đại ca, huynh cũng nhanh quá đi mất, đến trước cả ta." Ngô Tam Tráng tiến lên và chào hỏi một tráng sĩ.
Sau hai tháng đi đường ròng rã thì rốt cuộc Ngô Tam Tráng cũng dẫn được năm sáu trăm người tới phương Bắc.
Lúc này đã là giữa tháng ba, băng trên đất đã tan, cỏ cũng bắt đầu nhú lên, và đây chính là thời điểm thích hợp nhất để khai hoang.
Rất nhiều người dẫn theo gia đình, đi theo những đồng hương lập chiến công ở phương Bắc này đến phương Bắc kiếm sống.
Từ tráng sĩ cười cười: "Tại ta nghĩ đến sớm một chút thì cũng được phân đất sớm hơn. Ôi, ngươi cũng dẫn theo không ít người hai"
Người phụ trách đăng ký đưa cho mỗi người một tấm bảng, nói: "Đến lúc đó thì việc chia đất, cấp vật tư, trợ cấp định cư đều sẽ căn cứ vào tấm bảng này. Không được lấy nhiều hơn, cũng không thể lấy ít hơn."
"Được!" Từ tráng sĩ đáp lời.
Ngô Tam Tráng cười: "Được, Từ huynh bận rồi, rảnh rỗi thì ta mời huynh đến nhà ăn cơm..
"Vậy được, ngươi mau đi đăng ký, rồi còn nhận dụng cụ xây nhà với nông cụ khai hoang. Khởi công sớm thì chúng ta cũng có thể ở nhà lớn sớm, trông trọt cũng sớm hơn." Từ tráng sĩ thúc giục, hắn đã đăng ký xong, bây giờ lập tức tiến hành bước tiếp theo.
Ngô Tam Tráng dẫn người đến rồi kiểm lại số lượng.
Ngô Tam Tráng trả lời: "Chỗ bọn ta ít người, vừa nghe nói ở bên này một người có thể chia được mười mẫu đất thì rất nhiều người đồng ý tới."
"Làm phiền rồi." Ngô Tam Tráng cười giả lả.
"Ta sẽ viết giấy cho người để đi nhận nông cụ và công cụ." Người phụ trách đăng ký nói, căn cứ vào số dân mà phân phát lượng nông cụ và công cụ vừa đủ.