Chương 1517: Sợ Bọn Họ Đều Thích Con (2)
"Đương nhiên là những người không thưởng thức con người của con sẽ không thích nhìn hành động của con, hơn nữa những người đó rất có khả năng là không bằng con, không xứng với con, không có tự tin khi ở bên con cho nên sẽ nói lời bừa bãi. Dùng cách áp chế cá tính của nữ nhân để giữ vững tôn nghiêm và ích lợi của nam nhân."
"Ngược lại những người thưởng thức con người của con, nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của con và có thể thưởng thức vẻ đẹp ấy, người biết được mặt tốt của con, tất nhiên cũng sẽ ái mộ con thật lòng.'
Lý Dung nghe được lời này thì ánh mắt sáng rực, Lý Nguyên Thanh còn có Cố đại nhân đều là cực phẩm trong đám nam nhân kia.
Nếu tương lai có thể gặp được nam tử như vậy, Lý Dung cũng cảm thấy gả chồng vẫn rất tốt.
"Cảm ơn phụ mẫu, ta sẽ không tự coi nhẹ mình, ta cũng sẽ không trở nên yếu đuối vì lời chê bai của người khác, cũng sẽ không tỏ vẻ đắc ý vì lời khích lệ từ người khác."
"Ta sẽ quý trọng tất cả những gì thuộc về ta, ta cũng sẽ nghiêm túc nỗ lực tìm kiếm người thưởng thức ta, ái mộ ta và còn cả nam tử khiến ta ái mộ nữa."
Nữ tử được phụ mẫu nuôi dưỡng trong phú quý từ nhỏ không chỉ giàu về vật chất mà còn cực kỳ đầy đủ về tinh thần, có tam quan vô cùng đúng đắn, hơn nữa có thể phân biệt được đúng sai.
Cho dù nữ tử đó không có thành tựu bao lớn nhưng cũng sẽ không phải đi quá nhiều đường vòng.
Vì mẫu thân mà thủ thân như ngọc, cực kỳ trung trinh với mẫu thân.
Con bé vô cùng thông minh.
Dấu thế từ trước đến nay phụ thân chưa bao giờ niêm hoa nhạ thảo* ở bên ngoài, lại càng không cho phép đám nữ nhân kia tới gần.
Phụ thân Lý Nguyên Thanh ở bắc Vân Thành nửa tháng mới được về nhà một lần, nữ nhân muốn tiếp cận phụ thân hay muốn tự "hiến dâng" nhiều đến mức đếm không xuể.
Thấy được tình cảm thắm thiết của phụ mẫu mình, giữa bọn họ chẳng thể chứa thêm nữ nhân nào khác.
(*Ý chỉ đàn ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt)
Bắt đầu từ hôm nay, Lý Dung không đi ra ngoài cưỡi ngựa nữa. Ai, phiền phức quái
Cho dù có đôi lúc hơi mệt nhưng vẫn thoải mái trong lòng.
Con bé cũng muốn tìm một nam nhân không nạp thiếp, trong lòng chỉ có mỗi mình.
Trong nhà không có đủ loại nữ nhân làm mình ngột ngạt, cuộc sống hằng ngày của mẫu thân vô cùng thảnh thơi.
Lý Dung luôn vô ưu vô lự, hiện giờ cũng có tâm sự.
Còn con bé thì sao?
Tương lai sẽ tìm được một vị hôn phu như thế nào đây?
Hiện giờ Lý Dung khá hâm mộ biểu tỷ vì tìm được nam tử tốt như đại ca, cũng hâm mộ Lệ tỷ tỷ có thể tìm được người như Cố Thất Lang.
Nhưng chẳng mấy chốc tâm sự ấy đã bị con bé vứt qua sau đầu.
Lý Lệ cười nói: "Dì Liễu, con có thể hình dung ra dáng vẻ của mẫu thân và tỷ tỷ của con rồi. Hiện tại con gấp gáp muốn về nhà, tam thẩm đồng ý để chúng con cưỡi ngựa trở về đi mà."
Đi đến huyện Thôi Dương, cả Lý Dung và Lý Lệ đều ra ngoài cưỡi ngựa, muốn nhanh chóng về đến nhà.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh mang theo mấy đứa nhỏ đến thẳng trấn Cát Tường.
Đến huyện thành, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử theo Cố Thiệu, Cửu công chúa và Cố lão phu nhân đến thẳng Cố gia.
"Mẫu thân, suốt quãng đường này ta đều không cưỡi ngựa, ta sắp nhịn muốn điên rồi." Lý Dung cười nói: "Hơn nữa chúng ta vê trước để báo tin cho dì Tiểu Hoa đi."
Cuối cùng cả nhà cũng tới huyện Thôi Dương.
Liễu Phán Nhi nhìn vẻ hoạt bát kiều tiếu của hai nữ hài, nàng nở nụ cười tươi: "Cưỡi ngựa thì cũng được thôi, nhưng có ba điều hai con phải nhớ kỹ, mang nón có rèm, ánh mặt trời ban trưa rất gắt nên không thể phơi mặt ra; điều thứ hai, mặc dù có đường xi măng nhưng vẫn có người đi bộ trên đường, nhất định phải chú ý an toàn, không được chạy quá nhanh; điều thứ ba, phải chú ý an toàn."