Chương 1518: Sợ Bọn Họ Đều Thích Con (3)
"Được mà, mẫu thân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không quấy nhiễu bá tánh." Lý Dung cười nói, xoay người lên ngựa, thúc ngựa lao nhanh.
Lý Lệ theo sát phía sau, ở phương Bắc này ba năm, con bé không chỉ học được mỗi lễ nghi của quý tộc, mà còn học được cách cưỡi ngựa, kỹ năng cưỡi ngựa khá giỏi.
Lý Đại Bảo nói với Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, ta cũng đi theo hai muội muội đây."
Liễu Phán Nhi gật đầu cười khẽ: "Vậy con đuổi theo nhanh lên."
"Dạ." Lý Đại Bảo cũng cưỡi ngựa phóng đi, nóng lòng về nhà.
Mặc dù ở kinh thành có hầu phủ, nhưng với Lý Đại Bảo mà nói, thôn Cát Tường ở trấn Cát Tường mới là nhà.
Nhìn các ca ca và tỷ tỷ cưỡi ngựa phóng đi, trong mắt Lý Nam và Lý Tiểu Bảo lộ vẻ hâm mộ: "Mẫu thân, ta cũng biết cưỡi ngựa."
Liễu Phán Nhi liếc mắt trừng Lý Nam một cái: "Đúng là con biết cưỡi ngựa, nhưng con cưỡi một lát sẽ mệt ngay. Đến lúc đó trước không thôn, sau không cửa hàng thì con làm sao đây? Dừng ở ven đường nghỉ ngơi à?”
Lý Nam gật đầu không ngớt: "Mẫu thân, ta đã biết."
"Không, ta không chê cười con, ta chỉ đang nói sự thật thôi." Liêu Phán Nhi trầm giọng nói: "Hai đứa các con thành thành thật thật ngồi xe ngựa đi, dù sao hai ba canh giờ nữa chúng ta đã về đến nhà rồi."
Lý Tiểu Bảo cũng gật đầu: "Ta cũng vậy, lúc người khác tặng giấy và bút mực tốt nhất cho ta, ta đều để lại một bộ tặng cho A Phương tỷ. Tuy rằng hiện giờ tỷ ấy và Đại Trụ ca không dùng được, nhưng sau này sinh hài tử, tất nhiên hài tử phải đọc sách biết chữ, đến lúc đó là dùng được rồi."
"Lần này trở về, ta nhất định phải bồi thường đàng hoàng cho A Phương tỷ, ta đã chuẩn bị lễ vật trân quý cho A Phương tỷ rồi."
Lý Nam chỉ đành thành thành thật thật ngồi xe ngựa: "Vâng, ta nghe mẫu thân. Lúc trước khi A Phương tỷ thành thân chúng ta rất bận, hơn nữa khoảng cách cũng xa nên không trở vê được."
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, hai con làm rất tốt. Mỗi năm A Lệ tỷ của các con đều tặng đồ cho nhà ta, đều là đặc sản địa phương ngàn dặm xa xôi biếu tặng, cực kỳ tâm ý, còn là món các con thích ăn. Sau khi quay về phải cảm tạ dì Tiểu Hoa và A Phương tỷ cho đàng hoàng, còn có cả Đường bá mẫu và Đường bá bá nữa." Nghe được lời này, Lý Nam cười hì hì: "Mẫu thân, người đang chê cười ta."
Thời điểm không nhìn thấy ai mới có thể tăng nhanh tốc độ hơn.
Đợi đến khi dạy bảo xong, lúc này hắn mới gọi hài tử cùng đánh bài với nhau, nếu không thì cả đường đi lại quá đỗi nhàm chán.
Lý Dung và Lý Lệ cưỡi ngựa ở phía trước, nếu trên đường có người đi đường, hai người sẽ chủ động giảm tốc độ, không làm quấy nhiễu bá tánh và trâu ngựa.
Lý Nguyên Thanh không nói lời nào, đặc biệt là vào lúc Liễu Phán Nhi đang dạy cho hài tử.
"Lệ tỷ, muội muốn ăn bánh gạo nếp."
Nhìn trấn Cát Tường chạy đôn chạy đáo, cảnh người đến người đi náo nhiệt, Lý Dung và Lý Lệ kích động không thôi.
Cả hai nhảy thẳng từ trên ngựa xuống, giao ngựa cho bên thị vệ rồi bắt đầu đi dạo phố.
Từ huyện thành đến trấn Cát Tường khoảng tám mươi dặm, không đến một canh giờ đã đến nơi.
"Ai da, bánh quẩy thừng này cũng ngon."
"Cả bánh chưng thịt nữa, nhân thịt ngon lắm.....
Lý Dung gật đầu: "Đúng vậy ạ, Lý thất gia gia, phụ thân ta tiến vào Nội Các, điều nhập kinh thành làm quan. Bệ hạ còn đặc biệt cho phép phụ mẫu ta áo gấm về làng nên cả nhà cùng theo về."
Lúc hai người đang đi dạo phố, có người ở thôn Lý gia trông thấy Lý Dung và Lý Lệ: "A Dung, A Lệ, hai người đã quay về rồi à?"
Lý Dung và Lý Lệ cảm thấy món nào trên đường cũng ngon miệng, tuy rằng có rất nhiều món vẫn được bày bán ở nơi khác, nhưng họ cứ luôn cảm thấy không ngon bằng nơi của mình.