Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1546 - Chương 1549: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1549: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (2)

Chương 1549: Có Phải Đã Quá Bừa Bãi Rồi Hay Không? (2)

Một loạt những lời này khiến Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Cửu công chúa đều cảm động không thôi.

"Phán Nhi tỷ tỷ, nếu tỷ là nam tử thì nhất định sẽ là một đấng nam nhi đại trượng phu. Cố Thiệu và Lý đại tướng quân so ra cũng đều thua kém tỷ." Cửu công chúa khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phán Nhi đã tràn đầy vẻ bái phục.

Liễu Phán Nhi cười cười đáp: "Thước có khi ngắn, tấc cũng có khi dài*, mỗi người đều có sở trường riêng của mình, chỉ là có người sẽ phát huy ra được sở trường đó nên mới đạt được các thành tựu rực rỡ. Nhưng có người lại không có cơ hội để phát huy, hoặc là không kích phát ra được những sở trường có tiềm năng nên chỉ có thể làm một người tâm thường không có chí tiến thủ."

(*) Thước có khi ngắn, tấc cũng có khi dài: Là một câu trích trong thiên "Bặc cư” thuộc tác phẩm "Sở từ” của Khuất Nguyên - một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Mang ý nghĩa ẩn dụ rằng mỗi một vật hay một người nào đó đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng.

"Tuy rằng ta mạnh hơn phu quân và Cố đại nhân ở một số phương diện nào đó, nhưng nếu so về phương diện đánh trận và trị quốc thì ta không thể bì kịp hai người họ. Ta biết rõ điêu đó nên ta luôn gắng sức phát huy những điểm mạnh, đồng thời hạn chế những điểm yếu của bản thân, do vậy mà đa phần là mọi người sẽ nhìn thấy những điểm mạnh của ta nhiều hơn."

Cho dù có thế nào đi nữa, nàng cũng đã khiến cho người ta vô cùng nể phục.

Đại hoàng tử lại cung kính lấy lòng thêm lần nữa: "Đức Thụy phu nhân, người không chỉ có đóng góp cho nông nghiệp mà còn có cả những công trạng trong lĩnh vực toán học và khoa học tổng hợp. Ta đã đi học mấy buổi ở thư quán Cát Tường, cảm thấy rất tốt."

"Dẫu sao thì không phải ai cũng có khả năng đặc biệt trong việc thi cử, hơn nữa có những người cảm thấy họ có sở trường và hứng thú hơn đối với toán học, khoa học tổng hợp và nông nghiệp. Ta thấy rằng trong khoa cử, khi xử lý các công vụ chính trị của địa phương không thể hoàn toàn dựa vào tứ thư ngũ kinh được."

Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ cười khổ: "Khoa cử là một sách lược quan trọng của đất nước, bọn ta cũng không dám tùy tiện thay đổi."

"Dân chúng của một vùng sống có ấm no hay không thường thường sẽ có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ đến vị quan phụ mẫu ở địa phương đó. Không thể nói tất cả quan viên trên đời này đều tốt, nhưng đa số họ đều mong muốn cai quản tốt địa phương mà mình phụ trách. Thế nhưng năng lực bọn họ lại có hạn, dẫn tới mọi việc thường không được như ý muốn."

Tuy Liễu Phán Nhi có vô vàn các ý tưởng khác nhau nhưng đây là thời cổ đại, kinh nghiệm đúc rút từ mấy năm nay đã nói cho nàng biết rằng, không thể bước quá nhanh.

Đại hoàng tử nói một cách mạch lạc đâu ra đấy, nhưng một khi thật sự thúc đẩy phổ biến việc này ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp phải sự cản trở cực lớn.

"Nếu như có thể khiến cho ngày càng nhiều các quan viên chịu học hỏi các tri thức trong các lĩnh vực về nông nghiệp, toán học và khoa học tổng hợp thì nhất định sẽ mang lại lợi ích vô cùng to lớn đối với việc cai trị địa phương của bọn họ."

Cửu công chúa suy ngẫm một chút rồi mới lên tiếng: "Vậy thì cứ trực tiếp để hoàng huynh thêm các môn nông nghiệp, toán học, khoa học tổng hợp vào trong khoa cử sát hạch, như vậy không phải là xong hay sao?”

"Trước đây có một số quan viên có triển vọng cũng sẽ đặc biệt dốc lòng học hỏi, nhưng đa phần các quan viên chỉ học để làm quan chứ cũng không hề bỏ công sức ra học mấy thứ này."

"Nếu như thay đổi thì có lẽ một bộ phận những người đọc sách nhận được tin còn có cơ hội ôn tập. Nhưng ở những nơi xa xôi hơn, có thể sẽ vì sự tắc nghẽn thông tin hay vì những yếu tố khác mà không thể nào học được, như vậy là không công bằng đối với họ.'

Bình Luận (0)
Comment