Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 1610 - Chương 1613: Người Đó Có Gì Đặc Biệt? (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1613: Người Đó Có Gì Đặc Biệt? (1)

Chương 1613: Người Đó Có Gì Đặc Biệt? (1)

Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh ngồi ở thượng vị*, nhìn về phía mấy người ngồi ở hai bên.

*Vị trí cao nhất.

Ở trước mặt Liễu Phán Nhi, Trương Vấn Hoa cùng người nhà họ Dương còn có thể nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng ở trước mặt Lý Nguyên Thanh, bọn họ thực khiếp sợ mà run bần bật.

Dương tộc trưởng vẫn nhớ rõ như hình ảnh lúc trước bị Lý Nguyên Thanh tẩn bầm mình, cuối cùng ngôi không được mà tê liệt từ trên ghế ngã xuống đất, không ngừng dập đầu.

Tình hình của Trương Vẫn Hoa cũng chả tốt hơn là mấy.

Vương Thiết Trụ thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu.

Lúc này Trương Vãn Hoa cũng dùng hết dũng khí rồi, tuy rằng hiện tại vẫn đứng nhưng cũng run bần bật.

"Tướng quân, phu nhân, xin hai người tha mạng. Dân phụ thật sự cảm thấy có người muốn hãm hại Đại Bảo, nên mới vội vã tới kinh thành."

Nhưng thế cũng tốt, hắn đỡ phải nghiêm hình bức cung.

Dương tộc trưởng vốn dĩ vẫn đang không nói nên lời, sau khi nghe được Trương Vãn Hoa, tức khắc nảy ra chủ ý.

"Lý tướng quân, bà già này cũng không muốn giải thích thêm về chuyện thị phi xảy ra trong quá khứ nữa. Lần này ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây là vì ta muốn nói cho phu nhân và tướng quân biết một điều rằng, có người muốn mưu hại Đại Bảo."

Bà ta có thể nhân cơ hội này để thể hiện công lao của mình với Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân mài

Đúng vậy, người đó mật báo, phỏng chừng là không nhịn được mà đánh rắm.

Khóe miệng Lý Nguyên Thanh nhếch lên, hắn không ngờ đầu óc của những người này lại linh hoạt như vậy.

"Dân phụ không phải tới tìm Đại Bảo gây phiên toái, không phải lại tới đây bôi đen thằng bé. Rất mong phu nhân cùng tướng quân hiểu thấu."

"Đúng rồi, người đó còn thích bỏ đường vào đồ ăn. Đây là những thông tin mà ta nghe được từ chỗ điếm tiểu nhị sau khi tiêu tốn năm mươi văn tiền."

Trương Vẫn Hoa giành trả lời trước: "Để ta nói cho, người đó khoảng bốn mươi tuổi, không nói giọng địa phương của chúng ta mà giọng nói của người đó cũng không phải giọng thủ đô."

"Dân phụ vô năng, không có kiến thức, không thể phán đoán từ khẩu âm của kẻ đó xem đến cùng thì kẻ đó là người ở đâu, nhưng dân phụ chắc chắn là người đó rất ghét mì, thế nên bữa nào cũng phải ăn cơm."

Lý Nguyên Thanh trâm giọng hỏi: "Thế thì bây giờ các ngươi hãy nói ra hết tất cả những gì mình biết đi, không được phép giấu giếm bất kỳ điều gì."

Liễu Phán Nhi nhanh chóng ghi chép mọi thứ vào vở, từ mặt mũi, thịt trên mặt không thể động đậy cho đến việc suy đoán đối phương có thể đã sử dụng biện pháp dịch dung.

Ánh mắt của Lý Nguyên Thanh nhìn về phía Trương Vấn Hoa: "Còn gì nữa không? Ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, về diện mạo, tuổi tác, chiều cao của kẻ đó."

Trương Vấn Hoa nghĩ nghĩ, như rơi vào hồi ức: "Chiều cao của người đó ngang ngửa chiều cao của ông già nhà tôi, nhưng không chắc nịch như ông ấy. Người đó có mái tóc hoa râm, khuôn mặt rất gây gò; ta chưa bao giờ thấy người đó cười, cứ như là da thịt trên mặt không thể cử động được vậy."

Không thể không nói, đầu óc của Trương Vãn Hoa thực sự vô cùng linh hoạt!

Người bình thường không thể làm cho thịt trên mặt đứng yên được.

"Còn gì nữa không?" Lý Nguyên Thanh tiếp tục hỏi: "Cẩn thận ngẫm lại, khi nào nghĩ ra thì nói tiếp."

Dương tộc trưởng không gặp người kia, ông ta nhìn về phía cháu trai Dương Đại Lượng: "Đại Lượng, ngươi gặp người kia rồi, ngươi mau nói ra đi."

Lúc này, ánh mắt của Lý Nguyên Thanh mới nhìn vê phía Dương tộc trưởng và Dương Đại Lượng: "Nói cho ta biết người nọ trông như thế nào khi các ngươi tiếp xúc với người đó đi?"

Trương Vẫn Hoa gật gật đầu: "Vâng thưa Lý đại tướng quân, để dân phụ nghĩ lại."

Dương Đại Lượng nghĩ nghĩ rồi khoa tay múa chân ước lượng chiều cao: "Người đó lùn hơn thảo dân khoảng nửa cái đầu, rất gây, nhưng mặt của ông ta lại cực kỳ béo, còn vô cùng nhăn nheo. Tóc cũng là tóc hoa râm, giọng của vùng miền chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment