Chương 1650: Thân Phận Tự Do Thật Quý Giá (1)
Có thể bọn họ là ngôn quan và có quyền lên tiếng nói thẳng về tất cả các quan chức khác.
Mấy quan viên vội vàng quỳ xuống nói: "Bệ hạ, Thiên Công Hầu đang vu khống chúng ta! Vi thân trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng, không có ý định ly gián Bệ hạ và Lý tướng quân.
Lý Đại Bảo bĩu môi với ánh mắt khinh thường: "Khi buộc tội người khác, ngươi có đưa ra bằng chứng không? Bây giờ biết bị người khác vu oan là mùi vị thế nào rồi chứ?"
"Dù sao phụ thân ta là người trung thành, nếu các ngươi công kích ông ấy, vu khống ông ấy, vậy ta sẽ nói các ngươi là gian tế. Các ngươi muốn hãm hại phụ thân ta, có ý đồ xấu xa."
Mấy vị ngôn quan trên trán chi chít một lớp mồ hôi dày đặc.
Bây giờ họ có chút hối hận về những lời bàn tán trước đây của mình.
Lý Đại Bảo đã đúng khi nói rằng họ thực sự không có bằng chứng nào chứng minh Lý Nguyên Thanh có lòng không thần phục.
Lúc này, Thái Tử đứng lên nói: "Phụ hoàng, vừa rồi Thiên Công Hầu có đôi lời cũng đúng.
Lại bộ thượng thư Tôn đại nhân nghe thấy điều này, toàn thân ông run rẩy và gần như ngất đi.
"Nếu những ngôn quan này nói đúng thì trừng phạt Lý tướng quân, nếu những ngôn quan này nói sai vậy thì cũng phải trừng phạt bọn họ."
"Tôn Lập Trụ huyện lệnh huyện Thanh Ngọc, chèn ép bách tính, hại dân, lừa dân, kích động dân nổi dậy ở huyện Thanh Ngọc, phá hoại đại sự của trẫm."
Chu Bình Đế nghiêm túc nhìn quanh các quan đại thần: "Thái tử nói có lý, trẫm sẽ phái người đến phủ Tây Vân."
"Mặc dù ngôn quan có quyền luận tội, nhưng cũng không phải là có thể trắng trợn gán tội. Xin phụ hoàng định đoạt.'
"Sau khi Hình bộ thẩm tra xử lý, trẫm quyết định cắt bỏ công danh của Tôn Lập Trụ, đánh năm mươi đại bản và lưu đày huyện lệnh huyện Thanh Ngọc phủ Tây Vân lao dịch mười năm.”
"Những chuyện không phân biệt rõ ràng. Không điều tra thì không biết chấn tướng. Nếu trong triêu có nhiều người chỉ trích Lý đại tướng quân, vậy thì phụ hoàng, xin hãy phái người đến phủ Tây Vân điều tra."
Quá nóng nảy.
Vốn tưởng rằng nếu ông ta trấn áp, qua một thời gian ngắn là có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, nhưng không ngờ bệ hạ căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ qua cho Tôn Lập Trụ.
Nghĩ lại, gần đây ông ta đã chỉ thị cho quản gia tìm mấy ngôn quan để luận tội Lý tướng quân, Tôn đại nhân thâm hối hận.
Bị đày đến huyện Thanh Ngọc cũng gần như mất mạng rồi.
Tôn đại nhân thức dậy vào ngày hôm sau và quyết định nhanh chóng, ông ta dâng thư cho Chu Bình Đế thỉnh cầu được cáo lão hồi hương.
Không chỉ vậy, sau khi Tôn đại nhân trở về nhà thì phát hiện quản gia đã mất tích, ông ta đột nhiên lo lắng và đổ mồ hôi lạnh.
Đêm đó ông ta bị ốm và sốt cao.
Dù thế nào đi nữa, cần phải đợi cho đến khi mang cháu trai ra tù rồi hãng nói sau.
Nếu là trước đây Chu Bình Đế sẽ cố gắng giữ lại, ngược lại bây giờ Chu Bình Đế trực tiếp phê chuẩn, hơn nữa còn yêu cầu Tôn đại nhân ở lại kinh thành sau ba tháng mới có thể hồi hương.
Lại là vì ra mặt giúp một đứa cháu trai đã phạm sai lầm lớn ở huyện Thanh Ngọc.
Những người quá hiếu kỳ đều chạy đi nghe ngóng.
Nhưng tại sao hắn lại bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ chứ?
Tôn đại nhân bị bệ hạ chán ghét rồi vứt bỏ đây mà.
Sau khi nghe ngóng thì cũng biết, kẻ chủ mưu tấn công Lý đại tướng quân là Tôn đại nhân, nguyên nhân càng làm cho người ta không nói nên lời.
Không ai biết tại sao, nhưng ngay sau đó tất cả họ đều nghĩ đến một khả năng.
Thật là không đáng mà.
Rút củ cải vướng bùn, muốn điều tra thì làm sao có thể không tra ra chuyện của Lại bộ thượng thư Tôn đại nhân được cơ chứ?
*Rút củ cải vướng bùn: ý chỉ những phần tử bị bắt từ đó khai ra đồng phạm
Chẳng qua là hiện tại triều đình đang đúng lúc cần dùng người, không dễ dàng gì mới tập hợp đủ ngôn quan để phái đến phủ Tây Vân.