Chương 179: Nỗi Lo Của Lý Đại Bảo (2)
Sau khi Lý Đại Tráng cầm lấy bánh, vừa muốn ăn đã nhanh chóng gói một cái đưa cho mẫu thân: "Nương, người ăn đi!"
Lý đại nương xua tay: "Ở nhà ta đã ăn rồi, con ăn nhanh đi! Ăn không hết thì để đến sáng mai ăn
Lý Đại Tráng không chịu nghe: 'Nương, nương cho chúng ta gạo và bột, người đâu có nỡ ăn chứ! Ở nhà chắc chắn chưa ăn miếng nào, muốn giữ lại cho con hết. Nhưng con cũng không thể ăn một mình, nương, người mau ăn đi! Nếu người không ăn, con cũng không ăn."
Trong lòng Lý đại nương ngọt ngào giống như ăn được dưa hấu ướp lạnh, vươn tay ra nhận lấy bánh con trai đưa cho: "Được rồi, ta ăn! Ta đã lớn tuổi rồi, ăn một cái bánh là đủ, con còn trẻ, ăn nhiều một chút thì mới khỏe mạnh được!"
Lý Đại Tráng vừa ăn vừa nói: "Nương, con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc để người được ăn nol"
"Được!" Lý đại nương nước mắt rưng rưng, nhiều năm nay hai mẹ con sống nương tựa vào nhau vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là trên đường đi chạy nạn, nhiều lần sống chết, bây giờ có thể yên ổn sống tiếp, đúng là ông trời có mắt.
Trong lòng Lý Đại Tráng thấy biết ơn Liễu Phán Nhi nên càng nghiêm túc chăm sóc vườn dưa. Thấy giàn dưa bị ngả nghiêng, Lý Đại Tráng sẽ lập tức tìm thân tre và dây thừng buộc chặt lại.
Nếu tam đệ muội đã không giỏi làm việc này, Lưu thị cười nói: "Tay nghề may vá của ta còn tạm, mấy ngày sau trong nhà có gạo và bột mì ăn rồi, vậy ta không ra ngoài đi săn nữa, ở nhà may vá y phục cho bọn trẻ."
Lúc này ở trong động, Lưu thị thắp đèn dầu, chuẩn bị cắt may y phục.
Liễu Phán Nhi gãi trán, lúng túng cười: "Đại tẩu, chuyện may y phục ta không giúp được gì. Chuyện khác ta còn có thể làm được nhưng may y phục thì không, tay chân vụng về."
Lưu thị dụi mắt, cười nói: "Trong tay có ít đồ tốt, ta không thể nhàn rỗi được. Đại Bảo, Tiểu Bảo đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, làm y phục ngắn là được. A Dung, A Lệ và A Phương đều lớn cả rồi, may y phục phải chú ý một chút, nhiêu y phục như vậy chắc cần nhiều thời gian mới có thể làm xong." Liễu Phán Nhi ngăn lại: "Đại tẩu, trời tối rồi, đèn dầu cũng không sáng, để ngày mai may y phục cho bọn trẻ tiếp! Bây giờ trời nóng, y phục mùa hè cũng dễ may, không cần vội vàng như thế."
Lưu thị cười, đường may trên y phục của Đại Bảo, Tiểu Bảo, A Dung, A Nam hơi to thật. Lúc nàng ấy vá lại y phục cho bọn trẻ đã thấy rồi.
Tóm lại, Liễu Phán Nhi thuê Lý Đại Tráng về làm việc vô cùng có lợi.
Lưu thị gật đầu: "Được thôi, các con muốn học thì ta sẽ dạy cho các con cắt y phục, váy phục, vừa tiết kiệm vừa bên."
"Con cũng muốn!" Lý Lệ giơ tay, con bé cũng không còn nhỏ nữa, cũng có thể học may vá.
Lý Dung nghĩ tới mẫu thân may vá không tốt, không thể cứ nhờ đại bá mẫu may y phục mãi được, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mong chờ: "Đại bá mẫu, con cũng muốn học. Đợi con học được rồi, con sẽ may y phục cho nương, ca ca, đệ đệ, muội muội."
A Phương nhỏ giọng nói: "Nương, con muốn học!"
Thổi tắt đèn, cho một ít ngải cứu vào chậu, xông khói đuổi muỗi.
Lưu thị xua tay: "Thứ ta biết chỉ là những thứ phụ nữ nông thôn đều biết, thứ muội biết mới không tâm thường, ngay cả đàn ông cũng chưa chắc đã biết. Muội mới giỏi, trong lòng ta thật sự rất khâm phục."
Hai tỷ muội tâng bốc lẫn nhau, bọn trẻ hiểu chuyện, đồn điền bội thu, bọn họ vô cùng hy vọng vào tương lai.
"Đa tạ đại tẩu, tẩu thật giỏi." Liễu Phán Nhi cảm tạ, có đại tẩu ở đây, trên bàn ăn không chỉ thường xuyên có thịt ăn mà còn có thể dạy cho mấy đứa trẻ một số kĩ năng sống.
Tuy khó ngửi nhưng không muốn bị muỗi đốt thì chỉ có thể làm như vậy.
Bây giờ không có chiếc giường tử tế, đợi đến khi xây xong nhà, sau khi có giường sẽ mua một ít bông sợi nhỏ làm màn, không cần dùng ngải cứu xông muỗi nữa.