Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Tam Quả Phụ Phong Lưu Đa Tình (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 180: Tam Quả Phụ Phong Lưu Đa Tình (1)

Chương 180: Tam Quả Phụ Phong Lưu Đa Tình (1)

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi tỉnh dậy, dạy võ cho Lý Đại Bảo như thường lệ, tỷ muội Lý Dung, Lý Phương, Lý Lệ cũng học cùng. Mao Đản nhà trưởng thôn hàng xóm nhìn thấy cũng vô cùng hứng thú chạy sang luyện cùng.

Sau khi luyện võ, Lưu thị cũng nấu ăn xong, cháo đặc cùng với một đĩa dưa muối, mùi vị vừa thanh mát vừa ngon.

Liễu Phán Nhi sắp xếp: "Đại tẩu, tỷ ở nhà may y phục, ta đi ra ruộng xem lúa nước và vườn dưa.

"Được, muội đi đi, lúc hái dưa nói với ta một tiếng, ta đi cùng muội." Lưu thị cười nói, nóng lòng lấy sọt may vá ra bắt đầu may y phục cho bọn trẻ.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không sao, không cần đâu, Đại Tráng đang ở đó, nếu hái dưa thì sẽ bảo hắn giúp là được."

Nàng bỏ ra mười đồng tiên công một ngày để thuê Lý Đại Tráng về làm mướn. Bây giờ trong thôn Lý gia, như vậy đã là mức thu nhập tốt rồi.

Lý Đại Tráng rất thích cuộc sống như bây giờ, cũng vô cùng chịu khó.

Hắn ta làm mấy cái kẹp, có lúc còn bẫy được thỏ ở trong ruộng, được một bữa ngon lành.

Nhưng suốt ngày bà ta nói bản thân thủ tiết vì người chồng đã chết, nhưng lại lén lút qua lại với người đàn ông khác, làm người khác không nói nên lời.

Nhưng vào lúc này, Tam quả phụ nhìn thấy Liễu Phán Nhi liên tục lớn tiếng hô: 'Nguyên Thanh gia ơi, ngươi đừng đi.

Lười biếng, ích kỷ, hơn nữa nhân phẩm tác phong đều không tốt.

Phải nói rằng người nàng ghét nhất trong thôn là vợ của Lý Lăng Tử ăn không nói có, đặt điều linh tinh chuyện của người khác. Người thứ hai Liễu Phán Nhi ghét là Tam quả phụ, Lý Tam nãi nãi.

Liễu Phán Nhi nghe thấy tiếng của Tam quả phụ, chỉ hơi sững sờ nhưng không dừng bước, tiếp tục đi vê phía trước giống như không nghe thấy.

Một bà già vẽ mày vẽ mắt, nàng tôn trọng, dù sao thì ai cũng có quyền thích cái đẹp. Bà ta là quả phụ, muốn có chồng, cũng có thể tái giá, không thể chỉ trích việc này.

Liễu Phán Nhi đeo gùi trên lưng, tay cầm liềm, đi vào con đường nhỏ mà mọi người giãm lên mà thành. Đi qua nhà Tam quả phụ, Liễu Phán Nhi không chú ý, vẫn đang nghĩ việc khác. Con dâu Vu Thị đang nhổ cỏ trong vườn cải nghe thấy lời mẹ chồng, cúi đầu thở dài. Bây giờ ở trong thôn Lý gia, ai gặp bọn họ cũng thấy ghét. Nhưng mẹ chồng còn tự cho là đúng, ngày tháng sau này càng khó khăn hơn.

Tam quả phụ gọi nàng lại chắc chắn không có việc gì tốt lành, Liễu Phán Nhi không có thời gian để lãng phí nói chuyện với người như vậy, thời gian của nàng rất quý giá.

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi bước nhanh rời đi, Tam quả phụ tức giận giậm chân: "Nguyên Thanh gia này quá đáng thật đấy, ta gọi nàng ta có việc mà nàng ta vẫn không để ý đến ta. Không tôn trọng người lớn, sau này ta gặp mẹ chồng nàng ta sẽ nói cho rõ, dạy lại hành động xem thường người lớn này!

Khi còn ở nhà cũ, chính Liễu Phán Nhi đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng khi đó không muốn gây phiền phức nên không làm ầm lên.

Vu Thị cúi đầu, che giấu sự chán ghét trong mắt, nàng ta gả cho cái nhà này mới là xui xẻo tám đời. Sinh con chưa được bao lâu thì chồng chất.

Liễu Phán Nhi rất giỏi, nàng ta không dám đắc tội, cũng không muốn mẹ chồng nói xấu đắc tội với Liễu Phán Nhi.

Tam quả phụ tức giận giậm chân, không thể phát tiết, lập tức trút giận lên con dâu: "Ngươi đúng là đồ vô dụng, suốt ngày im như thóc. Ta đúng là xui xẻo tám đời mới rước phải loại con dâu như ngươi."

"Nương, Nguyên Thanh gia vội vàng như vậy chắc chắn đang có chuyện gấp, người đừng nói xấu sau lưng người khác nữa." Vu Thị thấy mẹ chồng nói không ngơi miệng, lập tức khuyên ngăn.

Ở góa thì không nói, bởi vì xót con nên không tái giá.

Y phục trong nhà là nàng ta giặt giũ, đồ ăn trong nhà cũng là nàng ta làm, nàng ta ở nhà trồng trọt...

Nếu như không có nàng, người mẹ chồng chỉ biết nói chuyện chắc chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

Bình Luận (0)
Comment