Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 207 - Chương 207: Bán Cho Thôn Dân Thì Có Gì Xấu Hổ Đâu? (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 207: Bán Cho Thôn Dân Thì Có Gì Xấu Hổ Đâu? (2)

Chương 207: Bán Cho Thôn Dân Thì Có Gì Xấu Hổ Đâu? (2)

"Nguyên Thanh gia à, thím mang sẵn chén tới rồi, cho thím nhiều nước kho một chút nhé, người nhà thím đông." Lúc nói câu này, ánh mắt của vợ Lý Đại Canh có chút đắc ý.

Liễu Phán Nhi cười nhận lấy chén lớn rồi nói: "Được nha thím, để ta đi múc cho người!

Liễu Phán Nhi gắp hai đoạn ruột heo lên, rồi lại múc thêm hai vá nước kho lớn.

Bán hai lần, tổng cộng bốn mươi văn tiền.

Không những lấy lại được số tiền mà Liễu Phán Nhi mua ruột, ngay cả tiền mua gia vị cũng lấy lại được.

Đợi bọn họ đi rồi, Liễu Phán Nhi mới dặn dò: "Đại tẩu, nếu còn có người tới mua thì cứ bán mười văn tiên một đoạn, cho thêm miếng nước kho. Còn muốn ăn chùa thì không cho.

Lưu thị để lộ vẻ bối rối căng thẳng: "Chỉ sợ tới lúc đó, ta lại sĩ diện mà không nói nên lời

Lúc này, Lý Dung mới đi tới trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương yên tâm, đại bá mẫu nói không được thì con nói. Bảo đảm sẽ không để người khác chiếm lời nhà chúng ta."

Liễu Phán Nhi trả lời: "Đi ruộng dưa ạ, đúng lúc nhà có ruột heo kho, ta mang cho Đại Tráng một phần để nếm thử. Ngày nào hắn cũng ra ruộng canh dưa cho chúng ta, thân là chủ, ta phải đối xử tử tế với hắn chứ."

Liễu Phán Nhi cũng yên tâm giao chuyện nhỏ này cho Lý Dung: "Được rồi, ta thấy A Dung có thể làm tốt, mấy tỷ muội các con cứ xem tình hình rồi làm."

Liễu Phán Nhi gật đầu, vác gùi lên vai rồi cầm liềm, đuổi theo Lý Đại Nương.

Lưu thị đồng ý nói: '"Đành nhờ tam đệ muội vất vả chuyện đồng áng. Ta ở nhà trông đám trẻ với may y phục, tranh thủ làm cho nhà mình thêm vài bộ đồ mới. À đúng rồi, chắc hẳn Lý Đại Nương cũng sẽ ra ruộng, muội đi chung với bà ấy đi."

Liễu Phán Nhi chuẩn bị xong, chuẩn vác gùi đi ra ruộng: "Đại tẩu, trong nhà đành nhờ tẩu. Đám trẻ ở nhà, nếu không có người lớn ở lại thì ta cũng không yên tâm."

Lý Đại Nương nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì tươi cười rạng rỡ: "Nguyên Thanh gia đấy à, ngươi định xuống ruộng lúa hay là ruộng dưa?”

Tính cách Lý Dung giống như trái ớt nhỏ, nhưng lại rất dẻo miệng.

Thế nhưng Tam quả phụ thì không giống vậy, không chỉ có đủ loại tin đồn lăng nhăng, còn không siêng năng, thích chiếm lợi nhỏ, xưa nay không hề biết báo ơn, quan trọng nhất là xấu miệng, ưa đặt điều.

Liễu Phán Nhi gật đầu cười nói với Lý Đại Nương: "Đại Tráng là thanh niên mới lớn nên sức ăn lớn, nếu trong bụng không có chút mỡ nào thì làm sao có sức làm việc. Đại Nương đôi khi cũng xuống ruộng nhà chúng ta giúp đỡ làm việc, ta cũng không trả thêm tiên cho người, cho nên sau này nhà ta mà có món gì ngon thì dù ít hay nhiều gì cũng sẽ đưa tới cho Đại Nương và Đại Tráng, xem như là chút tâm ý của chúng ta."

Cùng là goá phụ nhưng Lý Đại Nương rất thành thật, làm việc nhanh nhẹn lại chịu khó, có thể không nhờ vả thì sẽ không nhờ ai cả. Đối với sự trợ giúp của người khác thì nhớ mãi không quên, cũng sẽ dùng hết sức để báo đáp.

Ánh mắt Lý Đại Nương sáng lên, vô cùng cảm động: "Đêm qua ngươi kêu Đại Bảo gửi tới bát chân giò hâm đậu nành, ta đã ăn hết sạch rồi, ngon lắm. Hôm nay ngươi lại đưa ruột kho cho Đại Tráng, chắc chắn cũng sẽ rất ngon. Thật sự cảm ơn ngươi, ngươi và đại tẩu của ngươi không những cho Đại Tráng làm việc, mà còn thường xuyên gửi thức ăn ngon cho chúng ta nữa. Lòng ta vẫn luôn nhớ kỹ, cũng như vô cùng cảm kích."

Lý Đại Bảo giật nảy mình, ném lưới đánh cá trong tay rồi lui về sau hai bước.

Hai người vừa đi vừa đùa giõn, lúc đi ngang qua dòng suối nhỏ, Liễu Phán Nhi nhìn thấy Lý Đại Bảo đang giăng lưới bắt cá.

Lại nghe mấy đứa bé không ngừng hét lên/'Úi chà, rắn kìa, Đại Bảo bắt trúng rắn rồi."

Lý Đại Nương cười nói,'Nguyên Thanh gia à, các người quá khách sáo, quá tốt bụng rồi."

Ở miền Bắc, tuy không có quá nhiều loại rắn nhưng đa số đều có đôc.

Bình Luận (0)
Comment