Chương 208: Người Từng Trải Thiện Chí Nhắc Nhở (1)
Lý Đại Bảo sợ rắn ở miền Nam cũng có độc, nếu bị cắn không chừng sẽ chết.
Liễu Phán Nhi chạy nhanh tới, kéo Lý Đại Bảo ra sau lưng,'Mọi người mau lùi lại, cẩn thận một chút!"
Liễu Phán Nhi cầm liềm đi về phía trước, lay vài lần mới nhìn rõ trong lưới đánh cá là mấy con lươn trơn trượt giống như rắn.
Nàng cười nói,'Không cần lo, đây không phải là rắn, chỉ là lươn thôi. Đại Bảo, con bỏ mấy con lươn này vào trong giỏ đi, để ở nhà chúng ta nuôi mấy ngày."
Mặc dù trưa nay Liễu Phán Nhi muốn làm món lươn đồng xào cay, nhưng sực nhớ trong nhà vẫn còn không ít ruột heo kho, cho nên quyết định nuôi mấy con lươn này.
Dù sao thời biết bây giờ quá nóng, không cần biết là món chay hay món mặn cũng không để được lâu.
Lý Đại Bảo bán tín bán nghi, đi tới cúi đâu nhìn mấy con lươn trong lưới, hỏi "Người nói mấy con giống rắn này có thể ăn sao?"
Liễu Phán Nhi gật đầu,'Đương nhiên rồi, tin ta đi, đợi ta có thời gian rảnh sẽ nấu cho các con ăn.'
Lý Đại Nương cười ha hả,'Nguyên Thanh gia à, ngươi thật tốt với đám nhỏ kia. Tuy không phải ngươi sinh ra, nhưng ngươi cũng coi bọn nó thành con đẻ. Mà đám Đại Bảo cũng xem như là có lương tâm, chắc là tương lai cũng sẽ hiếu thảo với ngươi."
Liễu Phán Nhi dặn dò,'Nhớ cẩn thận, gần bờ dễ bị lọt mất lắm."
Bây giờ công việc ngoài đồng cũng không có nhiều, cho nên Liễu Phán Nhi cũng không gọi cậu nhóc ởđi theo.
Cậu nhóc này chỉ thích bắt tôm cá, chứ không quá ưa thích công việc đồng áng.
Lý Đại Bảo trả lời,'Con biết rồi thưa nương, vớt thêm vài con nữa thì con về ngay!"
Nàng và Lý Đại Nương tiếp tục đi tới ruộng dưa.
Nếu đã không có độc thì Lý Đại Bảo cũng không sợ nữa, duỗi tay ra túm lấy chúng bỏ vào trong giỏ cá.
Lý Đại Nương trâm tư một lát, mới chậm rãi trả lời: 'Nguyên Thanh gia, ta muốn nói với ngươi một chuyện, nhưng ngươi đừng nhạy cảm quá, ta chỉ muốn tốt cho ngươi."
Lý Đại Nương suy nghĩ, mặt lộ vẻ do dự, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian này, Liễu Phán Nhi rất tốt với bà ấy, dựa vào trải nghiệm của bản thân, bà ấy muốn nhắc nhở Liễu Phán Nhi một chút.
Thấy Lý Đại Nương cứ do dự muốn nói lại thôi mãi, Liễu Phán Nhi rất tò mò hỏi: "Đại Nương sao vậy? Người muốn nói gì thì cứ nói, ta là tiểu bối, ta nghe là được."
Liễu Phán Nhi gật nhẹ đầu,'Đại Nương nói đúng, người với người ở chung đều là hỗ trợ lẫn nhau, ta đối tốt với bọn nhỏ, bọn nó cũng sẽ đối tốt với ta. Tại cái nơi lạ lãm này, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau, cố gắng sống sót."
Con ruột còn như thế, chớ nói chi chỉ là con kế.
Lý Đại Nương trả lời: "Ngươi và Nguyên Thanh vẫn còn trẻ, đợi Nguyên Thanh trở về rồi, nếu có thể thì vẫn nên sinh một đứa con. Đương nhiên ta biết mấy đứa Đại Bảo đều là trẻ ngoan, sau này sẽ hiếu thảo với ngươi. Nhưng chuyện đời khó nói, ai biết sau này sẽ ra sao? Ngươi cũng nên tính đường lui cho mình, đúng không?”
Tục ngữ có câu, hoa hỉ thước dài đuôi, cưới được vợ thì quên mẹ. Đám nhỏ sau này lớn lên dựng vợ gả chồng rồi, trong mắt sẽ chỉ có gia đình nhỏ của mình mới quan trọng.
"Đại Nương muốn nói thì cứ nói!" Liễu Phán Nhi mỉm cười, nàng biết Lý Đại Nương không phải người nhiều chuyện, cũng không phải người có lòng xấu xa.
Bây giờ tốt, không có nghĩa sau này cũng như thế.
Bà ấy thực lòng hy vọng sau này Liễu Phán Nhi sẽ sống tốt, nên mới nói như vậy.
Dù sao không có tình cảm, cũng không biết Lý Nguyên Thanh thế nào. Nàng không thể sống với một người đàn ông mà nàng không có tình cảm, càng sẽ không sinh con cho người mình không yêu.
Nàng đang nghĩ đợi Lý Nguyên Thanh trở về rồi phải ly hôn với hắn, sao mà sinh con được?
Với sự hiểu biết của Lý Đại Nương, chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, tuy nói là ý tốt, nhưng Liễu Phán Nhi lại không hề lo lắng vấn đề này.
Như thế, còn không bằng sống một mình.