Chương 218: Nữ Tử Trước Mặt Này Là Kẻ Tàn Nhẫn (1)
Có quả dưa bị méo trông không ngon, bán không được giá, chỉ có thể để bản thân mình ăn, cũng có thể đưa cho Từ lão đầu ăn.
Từ lão đầu nghĩ nghĩ: "Vậy được, hai con chó con kia mười tám văn tiền, không thể rẻ thêm được đâu, chó nhà ta nổi tiếng ở trấn Bạch Sa đó, không lo không bán được."
Lý Đại Bảo tiếp tục cò kè mặc cả: "Từ gia gia, người xem con chó có con lớn có con nhỏ, rõ ràng con nhỏ hơi yếu, không đáng giá mười tám văn tiên, hai con mười lăm văn tiên thế nào?"
Từ lão đầu nhìn những quả dưa tỏa ra mùi hương cũng muốn làm bạn với bọn họ, gật đầu "Được thôi, bán cho ngươi mười lăm văn tiên. Đại Bảo, chó nhà ta hiểu tính người, sau khi mua xong ngươi phải đối xử tử tế với chúng nó, chúng nó không chỉ có thể giữ nhà, mà còn có thể đi săn."
"Lão Hoàng Ngưu nhà con chính là do con chăm sóc đó, rất thân với con. Hai con chó này con sẽ chăm sóc cẩn thận, sau này cũng sẽ thân với con." Lý Đại Bảo lấy mười lăm văn tiền ở chỗ Liễu Phán Nhi đưa cho Từ lão đầu: "Từ gia gia, mượn rổ của nhà ngài trước nhé, đợi lát nữa sọt nhà con hết sẽ trả lại cho ngài."
"Được!" Từ lão đầu nhận lấy tiên, vừa hay có người tới mua đồ ăn, bắt đầu tiếp đón khách hàng.
Dưa của nhà Liễu Phán Nhi cũng bán không tôi, những người từng mua đều sẽ tiếp tục mua, trở thành khách hàng quen.
Thôn trưởng Lý đưa cho Triệu quản gia và Triệu chưởng quầy hai sọt theo thường lệ, lập tức bán được rất nhiều.
Có thể một lân bán xong, Liễu Phán Nhi cũng không định ở lại chợ bán phơi nắng.
Đúng lúc này, Ngô phu nhân dáng người đẫy đà bước nhanh tới, nhìn thấy dưa gang nhà Liễu Phán Nhi đã bán được không ít, nhanh chóng nói: "Liễu muội muội, ta lấy hết những quả dưa này của các người."
Nghe thấy lời này sao Liễu Phán Nhi lại không muốn được, buôn bán chính là mua rẻ bán đắt, ăn trung gian bán lệch giá: "Ngô phu nhân, nếu ngài muốn thì bán cho ngài đó. Ta đếm cho ngài!"
Ngô phu nhân cười khẽ, nhỏ giọng nói với Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội là người thông minh, nhà ta có cách bán ở huyện thành đắt hơn. Ta mua từ nhà ngươi, sau đó kiếm bán lệch giá. Nếu như ngươi bằng lòng, sau này trực tiếp bán dưa cho ta." Liễu Phán Nhi sửng sốt, rất kinh ngạc: "Hai nhà chúng ta hái dưa thêm đó, còn ba sọt kìa. Ngô phu nhân, mua nhiều như vậy có thể ăn hết không?"
Ngô phu nhân yêu cầu: "Các người dẫn xe bò ra bên ngoài, xe ngựa nhà ta ở gần đó, kiểm kê dưa xong thì ta lập tức đưa tiền."
Chẳng qua Liễu Phán Nhi bán cũng không chậm, tuy rằng bận rộn, nhưng dưa không ngừng bán đi, Lý Đại Bảo nhanh chóng tính sổ lấy tiền.
Ngô phu nhân rất sảng khoái, đưa tiền luôn, nói với xa phu trong nhà, nhất định phải mau chóng đưa dưa gang đến cửa hàng ca ca bà ấy bán.
Xe ngựa Ngô gia rất lớn, hơn nữa phía dưới còn có lò xo, có hiệu quả giảm xóc rất tốt, bên trong sọt cũng bỏ rất nhiều cỏ, để ngăn việc hỏng dưa.
Kiểm kê số lượng dưới sự chứng kiến của Liễu Phán Nhi và Ngô phu nhân.
Chu Thúy Hoa cũng rất vui vẻ, giục nhi tử dẫn xe bò tới nơi.
Ngô phu nhân nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Bên kia có cái sạp trà, Liễu muội muội, chúng ta vừa uống trà, vừa nói chuyện làm ăn tiếp theo, như thế nào?”
Ca ca biết làm buôn bán của bà ấy kia cảm thấy dưa ngon, để lại mấy quả trong nhà, toàn bộ phần còn lại lấy ra bán hoặc để lấy lòng. Một quả dưa đỏ Kim Ngọc Mãn Đường hai mươi văn tiên, một quả dưa gang mười lăm văn tiền.
Bán lệch giá cao như vậy, Ngô phu nhân cũng muốn buôn bán, sao có thể buông tha cơ hội kiếm tiên chứ? Suốt đêm vội vàng trở về, mỗi ngày đều tới chợ bán rau phía Đông nhìn chằm chằm.
Hơn nữa ngày ấy bà ấy mang theo dưa đỏ và dưa gang về nhà mẹ đẻ.