Chương 219: Nữ Tử Trước Mặt Này Là Kẻ Tàn Nhẫn (2)
Liễu Phán Nhi gật đầu, nói làm ăn nàng thích nhất, cũng am hiểu nhất: "Đa tạ sự quan tâm của Ngô phu nhân, vậy chúng ta tâm sự”"
Chu Thúy Hoa khẩn trương, lúc này cũng không dám nói chuyện, đi theo đằng sau Liễu Phán Nhi, cùng nhau nghe một chút Ngô phu nhân của cửa hàng lương thực nói như thế nào.
Ngồi xuống, ông chủ trà quán lập tức qua đây rót trà, tiếp đón khách.
Liễu Phán Nhi cũng không có uống, vừa rồi nàng nhìn thấy những cái chén chỉ nhúng vào trong chậu một chút, mà hình như nước trong chậu cũng không quá sạch sẽ.
Tuy rằng nàng không có thói ở sạch, nhưng cực kỳ coi trọng vệ sinh. Nàng không uống nổi nước như vậy.
Ngô phu nhân cười nói: "Liễu muội muội, ta lấy hết dưa đỏ và dưa gang nhà ngươi. Sau này các người hái được, trực tiếp đưa đến tiệm lương Ngô gia."
Liễu Phán Nhi cũng không có từ chối, cũng không lập tức đồng ý, nói làm ăn đương nhiên phải nói chuyện. Không nói chuyện, vậy sao lại gọi là làm ăn được chứ?
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đa tạ sự ủng hộ của Ngô phu nhân. Nói câu này khả năng sẽ làm Ngô phu nhân ngài không vui vẻ, nhưng dưa trong nhà cực khổ trồng ra cũng không dễ dàng. Ta đang nghĩ định đến huyện thành bán một lần xem thế nào. Chỉ là trên người ta gần đây không thoải mái nên mới không đi."
Ngô phu nhân tin tưởng cực kỳ.
Về phần là vừa mới tính toán, hay là trước kia đã tính toán rồi, Ngô phu nhân không đoán được.
Nhà mẹ đẻ Ngô phu nhân làm buôn bán, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, rất rõ ràng đối với những kỹ xảo làm ăn: "Liễu muội muội, các người không phải dân bản xứ, trời xa đất lạ, đến huyện thành các người cũng không biết đi đâu bán. Chúng ta một lần lạ, hai lần quen, bán cho ta bớt việc lại an toàn. Ngô Tam nương ta làm buôn bán là người sảng khoái nhất, chỉ cần là đồ tốt thì trả tiền cũng dứt khoát."
Chu Thúy Hoa cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đương gia ta đã sớm muốn đi, nhưng bởi vì chuyện trong nhà nhiều nên trì hoãn thôi. Hiện tại lúa nước gần chín rồi, không có nhiều chuyện để làm lắm, vừa hay đến huyện thành đi dạo."
Chu Thúy Hoa sửng sốt, nghĩ đến ngày hôm qua nói chuyện cùng Liễu Phán Nhị, nói không nghĩ đến chuyện đến huyện thành bán dưa, hiện tại lại bằng lòng, khả năng là muốn nâng giá.
Rồng mạnh không ép được rắn đất (*), hơn nữa đám người Liễu Phán Nhi chỉ là chạy nạn lại đây, không tính là rông mạnh.
Liễu Phán Nhi uyển chuyển tỏ rõ chuyện nàng muốn đến huyện thành bán dưa.
"Khâm sai Cố đại nhân đồng ý rồi, đặc biệt đưa chúng ta đến nơi hoang tàn vắng vẻ ở trấn Bạch Sa. Dựa vào bàn tay chúng ta, chúng ta khai khẩn, trồng lúa nước, trồng dưa ăn ngon. Chờ đến mùa thu khâm sai Cố đại nhân tới, chắc là rất vừa lòng thành quả lao động của chúng ta hiện tại."
Liễu Phán Nhi không vội, nở nụ cười điềm đạm: "Đúng vậy, chúng ta không chỉ là người bên ngoài, hơn nữa còn chạy nạn lại đây. Chúng ta cực kỳ quý trọng những thứ giúp ta hiện tại có được sinh hoạt tốt đẹp. Nhiều người chạy nạn tới phương Nam như thế, nhận lương thực cứu tế của quan phủ phương Nam, nhưng người thôn Lý gia chúng ta không cần."
"Chúng ta không muốn chạy nạn, chúng ta muốn sống cuộc sống yên ổn, hy vọng đời con cháu chúng ta không cần chịu đựng sự đau khổ của chúng ta. Chúng ta tìm tới khâm sai Cố đại nhân, cho thấy chúng ta không muốn nhận tiếp tế, cũng không cần sự bố thí của người khác, chúng ta muốn dựa vào chính đôi tay của mình khai khẩn trồng trọt, sáng lập cuộc sống mới của chúng ta."
(*) Thành ngữ này được dùng để diễn tả rằng trong một lĩnh vực hoặc địa điểm nhất định, ngay cả khi các thế lực hoặc nhân vật mạnh mẽ hơn xuất hiện, các thế lực hoặc nhân vật địa phương cũ vẫn có thể duy trì địa vị và sự ảnh hưởng.
Ngô phu nhân là dân bản xứ lại còn rất giàu có thì làm sao?