Chương 335: Có Khi Nào Sẽ Cướp Khoai Lang Với Bạc Của Chúng Ta Không? (1)
Liễu Phán Nhi dạy chúng viết chữ "Lúa", lúa nước, ruộng lúa, hạt thóc.
Cá, cá to, cá nhỏ, cá chép, cá trích, cá trắm cỏ.
Đương nhiên cũng không quên hai chữ "con đỉa" đã làm Lý Nam sợ chết khiếp.
Chỉ một buổi chiều, học được hẳn mười mấy chữ, bọn nhỏ còn được liên hệ thực tế, nên học rất nhanh, mà nhớ cũng rất kỹ.
Lưu thị ở nhà Lý nhị nãi nãi giúp đỡ, sau khi thu dọn sạch sẽ mới quay về. Trong tay còn bê một bát thịt hâm Lý nhị nãi nãi tặng cho những người tới giúp.
Lưu Thị bỗng ngửi thấy mùi hương, rất phấn khởi, nàng ấy rất thích ăn cá: "Có phải nhà chúng ta nấu cá không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đại tẩu, lúc chiều ta đưa hài tử ra ruộng bắt hết cá trong ruộng về. Một nửa nuôi trong bể lớn, nhà mình ăn. Một nửa ta làm thành cá hoa gạo nếp. Mùi vị rất ngon, tỷ chắc chắn sẽ thích."
Lưu thị nghe thế liền sáng mắt, Tam đệ muội có thể khen rất ngon, vậy mùi vị chắc chắn là ngon rồi: "Vậy ta đợi muội làm xong, sẽ nếm thử xem sao."
Liễu Phán Nhi chưa kịp chuẩn bị, đã bị đại tẩu giục sinh con.
Lưu thị gật đầu: "Chỉ cần Tam quả phụ không làm loạn, việc này không có vấn đề gì. Tam quả phụ lấy 10 lượng bạc sính lễ nên cũng không dám làm càn. Vừa dọn sân xong thì Nhị bá cùng Nhị bá mẫu chuẩn bị ra ruộng xem dưa thế nào, trong nhà chỉ còn hai người mới.”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Người thông minh tất nhiên sẽ làm việc thông minh. Tuy nói Vu Lan Hoa rất thất vọng về nhi tử Toả Tử của nàng, nhưng suy cho cùng cũng là miếng thịt cắt ra từ người nàng. Người cùng một thôn, vẫn có thể thường xuyên gặp nhau. Nếu gả tới thôn khác mà muốn gặp mặt con trai, vậy thì rất khó. Nói chung, ta thấy Vu Lan Hoa cũng rất vui lòng rồi. Như vậy cũng tốt, chúng ta cứ chúc phúc họ là được.'
Lưu thị hơi đỏ mặt, gật đầu: "Đương nhiên rồi, Ngũ Lang còn lớn hơn phụ thân A Phương một tuổi nữa. Muội xem A Phương và A Lệ cũng lớn như vậy rồi, nhà bà ấy còn chưa có hài tử nào. Giờ lấy được nhi tức phụ rồi, đương nhiên phải vội. Vu Lan Hoa này cũng là người khôn khéo, Nhị bá mẫu tuy gay gắt, nhưng phân rõ trái phải. Người cùng một thôn, đều biết rõ mối hôn sự này là mối hôn sự tốt, dù sao thì cũng tốt hơn tái giá tới thôn khác, ở nơi xa lạ không ai thân quen, bị người ta chèn ép."
Nghe lời này, Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vì sớm ngày được bế tôn tử, tôn nữ, Nhị bá mẫu cũng thật hết mình."
Lưu thị đồng tình, cười, thấp giọng nói: "Đệ muội, đợi khi tam đệ trở về, 2 đứa cũng mau chóng sinh một đứa đi, đến lúc đó ta chăm sóc lúc muội ở cữ, bảo đảm nuôi muội tới trắng mập luôn. Hài tử nhà ta hiểu chuyện, đứa lớn có thể chăm sóc đứa nhỏ, sẽ không làm chậm trễ việc của muội đâu."
"Hôm nay mọi chuyện đều ổn chứ?" Liễu Phán Nhi không đi đến nơi đó ồn ào như vậy, hơn nữa trong nhà nhiều hài tử, nàng không yên tâm, cho nên không có tới giúp.
Đợi nàng muốn tìm thêm cơ hội nữa, lại làm cưỡng gian một lần, nhưng người đó vì cứu nàng, mất tích rôi, không gặp lại nữa.
Nàng có lân từng lẻn vào phòng nam nhân đó, tính cưỡng gian một lân, muốn sinh cho hắn một đứa con, nhưng lúc đó còn chưa hiểu chuyện, không biết tính ngày an toàn, vừa hay lần đó lại trúng ngày an toàn của nàng, cho nên không có mang thai.
Phí công phí sức, tuy là quá trình có hơi đau một chút, lúc sau cũng khá thoải mái, nhưng không thể mang thai, khá là tiếc.
Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ, chỉ ở bên một người đàn ông xa lạ chưa từng gặp mặt lại không có tình cảm, nàng đã không làm được. Sinh con, nàng càng không làm được.
Nàng cũng báo thù cho hắn rồi, nhưng người đó sẽ không bao giờ về nữa.
Định vị của hắn lần cuối, là ở Công Hải, rất có khả năng đã bị đám đạo tặc đó sát hại, vất xuống biển làm mồi cho cá rồi.