Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 336: Có Khi Nào Sẽ Cướp Khoai Lang Với Bạc Của Chúng Ta Không? (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 336: Có Khi Nào Sẽ Cướp Khoai Lang Với Bạc Của Chúng Ta Không? (2)

Chương 336: Có Khi Nào Sẽ Cướp Khoai Lang Với Bạc Của Chúng Ta Không? (2)

Mãi cho tới khi nàng xuyên không tới, cũng chưa từng gặp lại cái người vì cứu nàng mà cam tâm tình nguyện làm con tin cho đạo tặc, tới cuối cùng sống không thấy người, chết không thấy xác.

"Sao vậy? Muội còn không thích sao?" Lưu thị nhỏ tiếng phản bác: "Tuy nói muội có 4 đứa con, nhưng chúng đều không phải con thân sinh của muội cùng Nguyên Thanh. Muội tâm tính thiện lương chăm sóc các con, nuôi chúng lớn, đối đãi cũng đủ tốt với chúng. Hai đứa vẫn phải sinh con của riêng mình mới có thể thật lòng hiểu được cảm xúc của người làm cha làm mẹ."

Liễu Phán Nhi nghe đại tẩu nói vậy, cũng là có ý tốt, không muốn tranh cãi với đại tẩu, nếu để cho mấy đứa nhỏ nghe được lại nghĩ nhiều, ảnh hưởng tới tình cảm khó khăn lắm mới bồi dưỡng được như giờ của bọn họ.

"Được rồi, đại tẩu, ta tự có tính toán. Sinh con thì cũng phải đợi Lý Nguyên Thanh quay về rồi tính. Nếu hắn không về ta mà có thai mới là chuyện lớn đó." Liễu Phán Nhi trả lời, nhún vai tỏ ra bất lực.

Lưu thị thấy Liễu Phán nhi bị thuyết phục rồi mới hài lòng: "Vậy không vội, Nguyên Thanh hiền lành có thiên tướng tốt, nhất định có thể sớm ngày trở về."

Sau khi thành tân nương tử, Vu Lan Hoa vẫn tới nhà Liễu Phán Nhi làm việc.

Không chỉ nàng ấy đến, hơn nữa còn đem theo cả Lý Ngũ Lang đến.

Lý nhị nãi nãi và Lý Nhị gia gia làm xong hết công việc đồng áng, cũng vui vẻ đồng ý cho nhi tử cùng nhi tức phụ đi làm cho nhà Liễu Phán Nhi.

Không chỉ như vậy, bà bà mới cũng không kén cá chọn canh, chửi đổng vô cớ như bà bà cũ.

Một mặt khác, họ cũng biết Liễu Phán Nhi có bản lĩnh. Theo Liễu Phán Nhi làm việc, có việc gì tốt họ cũng có thể làm theo sớm nhất.

Nam nhân thành hôn rồi thật là khác biệt. Niềm vui từ đáy mắt cùng nụ cười trên mặt khó có thể diễn tả bằng lời.

Lưu thị len lén quan sát, phát hiện Lý Ngũ Lang cùng Vu Lan Hoa sống chung rất hoà hợp, cũng hơi cảm động.

Dù sao hai lão già bọn họ sức khoẻ vẫn còn tốt, vẫn có thể làm việc vài năm nữa.

Vu Lan Hoa cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tuy mỗi ngày đều ra đồng làm việc, nhưng bà bà nói rồi, họ có thể tự giữ lấy tiền mình làm ra.

Một mặt, tới nhà Liễu Phán Nhi làm việc, hai người làm một ngày có thể kiếm được 40 văn tiên, mà còn được bao bữa sáng cùng bữa trưa.

Vu Lan Hoa tuy khó chịu nhưng cũng biết đây là con đường nàng ấy đã chọn, nhi tử Lý Toả Tử lựa chọn không đi cùng nàng ta, nàng ta cũng không hối hận.

Duy nhất một điều chưa viên mãn chính tà, nhi tử nàng ấy từ khi nàng ấy tái giá đã không còn gọi nàng là nương nữa rồi.

Vừa nhìn thấy nàng ấy liền trốn đi rất xa.

Vu Lan Hoa cảm thấy cuộc sống hiện tại vô cùng tự do tự tại, trượng phu nàng ta tái giá đối xử với nàng ta rất dịu dàng.

Nghe đại tẩu nói, Liễu Phán Nhi lắc đầu cười: "Đại tẩu, tỷ nghe từ đâu ra thế?"

Huyện lệnh Lưu biết chuyện này hệ trọng, cũng không dám lơ là, vì phòng ngừa có người phá hoại những cây giống mới năng suất cao, phòng có kẻ tới cướp bóc, đặc biệt phái mười mấy nha dịch ngày đêm luân phiên tuần tra canh gác.

Lưu thị thấy người của nha môn đến, có chút sợ hãi,'Tam đệ muội, những người này có khi nào sẽ cướp khoai lang với bạc của chúng ta không?”

Trong lúc cả thôn Lý Gia bận bịu trông nom khoai lang, vì một cuộc sống mới mà phấn đấu, huyện Thôi Dương cũng không hề nhàn rỗi.

Lưu thị sắc mặt sầu não, ngưng trọng nói: "Người trong thôn đều nói thế, ai nấy đều rất sợ hãi."

Liễu Phán Nhi rất bình tĩnh, không chút sợ hãi: "Trước đó người của huyện nha đã nói rồi, là Lưu đại nhân phái người đến tuần tra, phòng ngừa có kẻ lén tới làm loạn cướp bóc những giống khoai lang năng suất cao này. Khâm sai Cố đại nhân đã đem giống khoai lang và khoai tây của chúng ta về kinh thành rồi, muốn dâng hai loại cây trông năng suất cao này lên Bệ Hạ, xem như là điềm tốt lành."

Bình Luận (0)
Comment