Chương 51: Có Được Cách Hay (2)
Mọi người đã mệt đến mức không muốn động đậy gì, Lý trưởng thôn bắt đầu sắp xếp cho mọi người về nghỉ ngơi.
Liễu Phán Nhi xung phong nhận việc với Lý trưởng thôn, phụ trách việc gác đêm.
Nàng cầm cây gậy, bước chân nhẹ nhàng đi xung quanh trông giữ. Chờ sau khi mọi người đã ngủ hết, nàng mới nhanh nhẹn trèo lên trên đống đá, bắt đầu thu số đá lớn kia vào trong không gian.
Trong lòng Liễu Phán Nhi thâm cầu nguyện, chuyện này nhất định phải thuận lợi.
Hình như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của Liễu Phán Nhi, nàng tốn mất hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng thu hết toàn bộ số đá lớn kia vào kho hàng không gian, ngay đến chút đá vụn dưới đất cũng không bỏ qua.
Liễu Phán Nhi lặng lẽ trở về, tiếp tục đi vòng vòng xung quanh nơi mà người dân trong thôn đã được thu xếp nghỉ ngơi ổn thỏa.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Chu Thúy Hoa tỉnh dậy, khẽ giọng gọi Liễu Phán Nhi: "Liễu thị Nguyên Thanh gia ơi, ngươi về chợp mắt một lúc đi, ta tới trông cho một lát."
Liễu Phán Nhi ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình: "Đa tạ thẩm tử, ta đi ngủ một lát."
Lý trưởng thôn bị vợ lay động dữ dội, lay đến mức váng đầu hoa mắt, ông bèn xoa xoa đôi mắt nói: "Đêm qua bọn ta bận rộn lâu như vậy, đống đá vẫn còn cao mười một mười hai trượng nữa mà, sao lại có thể biến mất được?"
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì Liễu Phán Nhi đã bị đánh thức.
Cho dù bị vợ lay động không ngừng thì ông vẫn buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt như cũ: "Mới sáng sớm ngày ra, thân tiên ở đâu ra mà hiển linh hả? Nếu thần tiên thật sự có thể hiển linh thì sẽ không để cho địa phương của chúng ta gặp hạn hán, cũng sẽ không để chúng ta phải đi lánh nạn như thế này."
Hôm qua Lý trưởng thôn đã dẫn người làm việc nặng nhọc đến mãi nửa đêm, cả người đều đau nhức mệt mỏi.
Chu Thúy Hoa chạy nhanh trở về, mặt đầy vẻ kinh ngạc không dám tin và có cả sự kính sợ, lôi kéo cánh tay chồng mình không ngừng lắc lư: "Đương gia, đương gia, thân tiên hiển linh rồi, thân tiên nghe được lời câu nguyện của chúng ta đã hiển linh rồi."
Chu Thúy Hoa càng thêm kích động, đôi mắt vốn không lớn nhưng lúc này lại trợn tròn: "Đương gia, là thật đó, lời ta nói đều là thật. Đống đá kia đã biến mất rồi, toàn bộ đều biến mất rồi, đến cả đá nhỏ đá vụn dưới đất cũng không còn nữa."
Liễu Phán nhi quay về, đắp lại chăn cẩn thận cho con rồi mới nằm lên cái chiếu của nhà mình, rất nhanh liên ngủ say.
Lý trưởng thôn dùng sức cấu vào đùi mình một cái, đau đến mức ông phải nhe răng trợn mắt, vô cùng kích động: "Đây, đây không phải là mơ, đây là sự thực. Thần tiên hiển linh, đường đã thông rồi, thông cả rồi, đúng là trời không tuyệt đường sống của con người mà....
Lý trưởng thôn cứ thế nửa từ chối nửa bằng lòng mà bị vợ kéo đi, ông biết thê tử nhà mình là một người thận trọng, có lẽ sẽ không bày trò trêu đùa ông vào sáng sớm như thế này.
Chờ đến khi chạy tới Nhất Tuyến Thiên, Lý trưởng thôn thấy bên dưới Nhất Tuyến Thiên hoàn toàn trống trơn, không hề có một hòn đá nào, ông còn tưởng là bản thân mình đang năm mơ.
Chu Thúy Hoa thấy trượng phu nhà mình không tin liền kéo cánh tay ông, chạy về phía Nhất Tuyến Thiên: "Nếu chàng không tin ta, vậy thì đi qua xem đi."
Thế nhưng Lý trưởng thôn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhất là lo sợ những tên thổ phỉ kia biết được bọn họ ở đây rồi tìm đến vây kín nơi này. Sau khi Nhất Tuyến Thiên bị chặn thì nơi này giống như một cái túi vải bố, vô cùng nguy hiểm.
Chu Thúy Hoa cũng cúi lạy sát đất theo ông, khuyên nhủ: "Đương gia, thần tiên hiển linh rồi, nhưng ai mà biết có thể duy trì được bao lâu chứ, chúng ta mau tranh thủ thời gian dẫn người đi qua thôi."
"Đúng, đúng!" Lý trưởng thôn vội vàng đồng ý: "Mọi người mau mau thu dọn đồ đạc, đã có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên rồi, chúng ta phải đi nhanh chút."
Lý trưởng thôn vừa nói, vừa quỳ xuống đất, miệng không ngừng lẩm nhẩm nhắc mãi.