Chương 52: Có Được Cách Hay (3)
Sau khi Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa chạy về rồi nói cho mọi người hay biết, rất nhiều người đều không tin, cảm thấy giờ mới sáng sớm, trưởng thôn và tức phụ nhà trưởng thôn còn chưa tỉnh ngủ nên đang lấy mọi người ra làm trò đùa thôi!
Lúc Chu Thúy Hoa chạy tới gọi Lý trưởng thôn thì Liễu Phán Nhi đã tỉnh, nàng thu dọn đồ đạc rồi đánh thức mấy đứa con dậy.
Chờ sau khi Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa xác nhận thực hư xong, lúc cả hai chạy về kêu gọi mọi người mau chóng thu dọn hành lý đi qua Nhất Tuyến Thiên thì Liễu Phán Nhi đã sắp xếp ổn thỏa, đánh xe bò chuẩn bị lên đường.
Lý Đại Bảo vừa ngáp vừa nói: "Trưởng thôn chắc chắn là đang nói đùa, đống đá kia nhiều như vậy, hôm qua làm đến tận khuya nhưng vẫn còn rất nhiều mà. Làm sao có chuyện sau khi ngủ một giấc dậy lại biến mất được chứ?”
Liễu Phán Nhi cười cười, thúc giục: "Nhanh lên xe bò đi, đại thúc trưởng thôn và thẩm tử đều không phải là loại người qua loa tùy tiện. Tuy nói đống đá kia đã không thấy đâu nữa, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng ta bằng lòng thử xem sao.”
Dưới sự thúc giục của Liễu Phán Nhi, Lý Đại Bảo lên xe bò, Lý Dung thì tương đối khó hiểu, mặt con bé đầy vẻ hoài nghi. Còn cặp song sinh long phụng Lý Nam và Lý Tiểu Bảo thì vẫn còn đang ngủ say.
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi đánh xe bò đi tới thì rất ngạc nhiên: "Những người khác đều không tin, mà ngươi lại tin ta và đại thúc ngươi?"
Liễu Phán Nhi biết được chân tướng chuyện này nên đương nhiên là nàng tin: "Đại thúc và thẩm tử đều là người đáng tin cậy, nếu hai người đã nói như vậy thì chắc hẳn là thật rồi."
Liễu Phán Nhi cười trộm, không có thần tiên, chỉ có "Liễu Lôi Phong" làm việc tốt nhưng không để lại tên tuổi ở đây thôi!
Mấy người khác thích tin hay không thì tùy, dù sao đống đá kia đã biến mất rồi, có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên được rồi.
Lúc này Liễu Phán Nhi đã tới được Nhất Tuyến Thiên, bọn họ đánh xe bò chậm rãi, đi qua Nhất Tuyến Thiên chật hẹp một cách tương đối thoải mái, cuối cùng đã sang được phía bên kia.
Chờ đến khi Lý trưởng thôn đánh xe ngựa mang theo người nhà rời đi, những người dân trong thôn đi kiểm tra tình hình thực hư mới nhao nhao chạy về, mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ vui mừng: "Đá biến mất rồi, không còn nữa rồi, có thể đi qua Nhất Tuyến Thiên được rồi."
Chu Thúy Hoa giục ba người nhi tức phụ bắt đầu tiến hành thu dọn đồ đạc, Lý trưởng thôn cõng mẫu thân già yếu lên xe ngựa. Những người khác thấy trưởng thôn làm thật thì vừa kêu người thu dọn hành lý, vừa phái người nhà chạy đi Nhất Tuyến Thiên bên kia xem xem.
Sau khi Lý Đại Bảo và Lý Dung chứng kiến cảnh này liền không dám tin: "Trời ơi! Sao có thể như vậy chứ? Thần tiên có thật, thật sao?”
Chu Thúy Hoa nghe được lời này, rõ ràng đã có chút cảm động, những người khác đều không tin, vậy mà đứa điệt tức phụ mà trước đây nàng không hề thích lại tin tưởng nàng.
Ngoại trừ thần tiên ra thì bọn họ cũng không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh thế này, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ số đá lớn nhiều vô cùng kia ở Nhất Tuyến Thiên đều biến mất.
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo vừa mới thức giấc, vẫn còn mơ mơ màng màng, thấy ca ca tỷ tỷ mình cúi lạy thì cũng quỳ xuống đất lạy tạ theo.
Nhưng người bị kinh sợ cũng không chỉ có mỗi nhà Lý trưởng thôn, những người khác cũng vô cùng kinh hãi.
Liễu Phán Nhi tìm thấy một nơi gần nguồn nước, nàng lại lấy xuống nào là nồi bát muôi chậu, chuẩn bị nấu bữa sáng, còn Lý Đại Bảo và Lý Dung vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ kia, sau khi xuống xe bò, cả hai mới cúi xuống khấu đầu lạy tạ vê hướng Nhất Tuyến Thiên.
Mọi người dồn dập cúi lạy tạ ơn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm khấn niệm.
Bên này, Liễu Phán Nhi đang nấu cơm liền phát hiện chấm đỏ nhỏ xíu hình tròn nơi cổ tay lại nóng lên rồi.