Chương 643: Gã Nam Nhân Bạo Lực Gia Đình Không Biết Xấu Hổ (1)
Ở phòng bên cạnh Báo Tử và Nhị Cầu Tử ngồi ở phía trên, đệ đệ muội muội ngồi ở phía đối diện. Bữa tối đoàn tụ ở bàn này tuy không phong phú bằng chính viện, nhưng vẫn có mười món.
Hãy nghĩ về năm ngoái, họ vẫn đang vật lộn để không bị chết cóng, không bị chết đói.
So sánh với nhau, cuộc sống hiện tại quá tốt.
Báo Tử nhìn đệ đệ, muội muội mình: "Năm nay tốt quá, mọi người vẫn còn đủ, đều đang ở đây."
Câu nói này làm cho mọi người đỏ mắt.
Mùa đông trước đây, sẽ có người chết cóng, chết đói và chết vì bệnh tật.
"Ha ha, Báo ca ca, thật tốt quá." Nhị Cẩu Tử tuy cười mà khóc: "Phu nhân đối với chúng ta thật tốt, ta muốn vĩnh viễn ở lại nơi này."
Miêu Nhi tỷ cũng gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, phu nhân và tiểu thư đối với chúng ta rất tốt, dạy chúng ta rất nhiều thứ. Ở bên ngoài, tuyệt đối không học được, hơn nữa cũng sẽ không có ai đối xử tốt với chúng ta như vậy."
Bữa cơm đoàn viên hôm nay rất thịnh soạn, hơn nữa không cần làm việc, mọi người đều rất vui vẻ, ăn sạch một bàn đồ ăn.
Những người khác cũng gật đầu: 'Ừ, ở lại đây đi. Sau này phu nhân sẽ có rất nhiều cửa hàng, đến lúc đó chúng ta học được tay nghề, sẽ làm việc cho phu nhân, báo đáp ân tình của phu nhân đối với chúng ta."
Năm nay, tuổi của Báo Tử cũng đã lớn, giờ đã có thể tự đứng vững, một mình đảm dương một vùng.
Nghe vậy, tất cả mọi người gật đầu: "Báo Tử ca ca, chúng ta sẽ ghi nhớ."
Báo Tử mỉm cười: 'Mấy đứa còn nhỏ, bây giờ ăn ngoan, chờ có bản lĩnh, khi mấy đứa lớn lên, ta tôn trọng ý kiến của mấy đứa. Ở lại hay rời đi không quan trọng, nhưng hiện tại ta muốn nói rằng làm người phải có lương tâm ở đời, tuyệt đối không được làm chuyện có hại hay có lỗi với phu nhân."
Tất cả những nơi không cần thiết phải tự mình đi, Liễu Phán Nhi đều sẽ bảo Báo Tử đi thay nàng. Vì vậy, Báo Tử đã tiếp thu được rất nhiêu kiến thức ở bên ngoài, năng lực của y cũng càng ngày càng mạnh.
"Vậy chúng ta ở lại chỗ này đi, ta cảm thấy cả đời làm người hầu trong phủ phu nhân cũng tốt." Ngư Nhi tỷ nhỏ giọng nói, nguy hiểm bên ngoài, nàng ấy không muốn lại trải qua nữa.
Khoảng sân nhỏ của căn gác mái ấm áp như mùa xuân, ngập tràn niềm vui.
Ánh mắt Miêu Nhi tỷ nhìn về phía Báo Tử cũng có chút ngại ngùng hơn.
Ngược lại, Ngư Nhi muội đối xử với Nhị Cẩu Tử tốt hơn một chút, bởi vì Báo Tử ca quá nghiêm túc, Nhị Cẩu Tử suốt ngày cười ha hả, lâu lâu lại còn mang đồ ăn ngon cho nàng ấy ăn.
Vóc dáng hiện tại của Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đã cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng khá cường tráng.
Lưu thị từ bên ngoài đi vào, hơi nóng từ trong nhà phả vào mặt: "Bên ngoài quá lạnh, vừa lạnh vừa ẩm, ta bị lạnh đến thấu xương."
Nhưng mà thời tiết bên ngoài u ám, gió lạnh thấu xương, hình như sắp mưa.
Cho đến nay, tuyết còn chưa có rơi ở trấn Cát Tường, rất nhiêu người không còn mong đợi đến những trận tuyết rơi nữa.
Sau bữa cơm đoàn viên, không có gì việc gì để làm, Liễu Phán Nhi cho đám người hâu nghỉ, tùy ý đi chơi, chỉ cân chú ý an toàn là được.
"Nếu bên ngoài đã lạnh như vậy, tỷ đừng đi ra ngoài." Liễu Phán Nhi cười khẽ, nhìn không quen Lưu thị, nhịn không được nói.
Lưu thị cười nói: "Vậy thì không được, ngày nào cũng phải vào giờ này ta đều phải về nhà xem một chút, nếu không ta không yên tâm."
Liễu Phán Nhi nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ cần tỷ vui là được. Nào, lại đây chúng ta cùng chơi mạt chược. A Phương và Đại Bảo, lại đây ngôi vào bàn, những người khác đứng ở ngoài quan sát. Đợi lát nữa ta thắng, ta đưa bao lì xì cho các ngươi.'
Lý Nam chạy đến trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương, A Nam rất may mắn, đứng ở bên cạnh ai thì người đó sẽ thắng được tiền."