Chương 644: Gã Nam Nhân Bạo Lực Gia Đình Không Biết Xấu Hổ (2)
Liễu Phán Nhi gật đầu, ôm Lý Nam vào lòng: "Được rồi, vậy A Nam đứng ở bên cạnh ta. Nếu thắng được tiên, toàn bộ đều cho con, nếu thua tiền, thì lấy tiền của ta. Đúng rồi, đánh cược nhỏ thì vui, nhưng đánh cược lớn thì rất có hại. Mọi người không được đánh bạc bên ngoài, mười lần cược chín lần thua."
"Dạ hiểu, mẫu thân." Lý Đại Bảo đáp lại, cậu thật sự không thích, cậu chỉ chơi cho mẫu thân vui trong lễ mừng năm mới thôi.
Sau khi chơi cả buổi chiều, cuối cùng Lý Đại Bảo cũng thua hết sạch tiền, trên mặt cậu dán mấy tờ giấy.
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cảm thấy điều đó rất thú vị nên đã chuẩn bị tốt những tờ giấy, chỉ cần có ai thua cuộc, thì liền dán một tờ giấy màu đỏ lên mặt người thua.
Trời còn chưa tối, đã nghe có tiếng đánh đập, chửi rủa bên ngoài, không ngừng kêu khóc.
Lý Đại Bảo sửng sốt, lập tức đứng dậy: "Mẫu thân, để con ra ngoài xem có chuyện gì?
Liễu Phán Nhi cũng khá tò mò, tết nhất đến nơi, nhà ai lại âm ĩ đánh nhau vậy?
"Được rồi, con đi qua xem một chút, nhưng đừng tới gần quá, đứng xa xa thôi. Đúng rồi, đi sang gác mái bên cạnh kêu Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đi cùng." Liễu Phán Nhi vội nói, lo lắng Lý Đại Bảo đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện, cũng không giúp đỡ được gì.
Lý Đại Bảo cuối cùng nhìn thấy rõ ràng người đó là ai.
Lý Đại Bảo vừa bước vào sân, Báo Tử và Nhị Cẩu Tử từ sân nhỏ trong căn gác mái đi ra, thấy Lý Đại Bảo chuẩn bị đi ra ngoài, hai người họ một trái một phải đứng bên cạnh Lý Đại Bảo, cả đám cùng nhau bước đi.
Tên nam nhân tức giận vì không thể đuổi kịp người phụ nữ nên đã vớ lấy hòn đá dưới đất ném lung tung. Trùng hợp là nó đập ngay vào đầu của người phụ nữ, người phụ nữ kêu thảm thiết một tiếng ngã trên mặt đất.
Người phụ nữ khóc hét lên: "Một năm nay rất vất vả mới kiếm được một ít tiền, ngươi mang toàn bộ đi đặt cược còn thua hết, ngày tháng sau này còn biết sống như thế nào? Ngươi không chỉ cờ bạc mà còn mắc nợ bọn cho vay nặng lãi."
Vừa ra bên ngoài liên nhìn đến căn nhà tranh bên kia, thấy một người phụ nữ ở thôn Triệu Gia đang bị một tên nam nhân đuổi theo đánh đập.
Tên nam nhân vẫn còn chưa hết tức giận, chạy tới tay đấm chân đá người phụ nữ, trong miệng còn phun ra lời chửi bới: "Mọi việc trong nhà đến lượt một người khác họ như ngươi lên tiếng sao? Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không."
Lý Đại Bảo gật đầu: "Đã hiểu, mẫu thân."
Báo Tử và Nhị Cẩu Tử ghét nhất nam nhân đánh phụ nữ, họ từng có một trái tim nhân hậu khi còn là những người ăn xin, bây giờ họ sống một cuộc sống vô tư vô lo, càng không thể nhìn thấy những việc như vậy vào mắt.
Căn nhà trúc ở bên cạnh Triệu Ngọc Thụ, phụ mẫu của Triệu Ngọc Thụ vẫn đang đứng nhìn, cảm thấy cô con dâu này nên bị giáo huấn, hài tử thì sợ tới mức oa oa khóc lớn.
"Không được tùy tiện đánh người!" Lý Đại Bảo thấy vậy, vội vàng nói: "Báo Tử, Nhị Cầu Tử, mau đi kéo người ra."
Vốn dĩ Triệu Ngọc Thụ là con trai của một địa chủ ở thôn Triệu gia, người phụ nữ bị đánh họ Quách, thường được gọi là Quách nương tử, làm việc trong một xưởng nhuộm vải. Tay chân cần mẫn, hiếm thấy là người phụ nữ này còn biết chữ.
Triệu Ngọc Thụ còn chưa kịp trả lời, Báo Tử đã vội vàng nói: "Thiếu gia, đầu Quách nương tử đang chảy máu, chúng ta cần nhanh chóng cầm máu."
Ngày thường Triệu Ngọc Thụ không lao động gì, đều để Quách phu nhân đi kiếm tiền, lúc này bị Nhị Cẩu Tử đạp một chân trên lưng, nằm sấp xuống: "Con mẹ nó là ai thích xen vào việc của người khác?"
Lý Đại Bảo cau mày nhìn Triệu Ngọc Thụ đang say rượu: "Tùy tiện đánh người là sai, ai cũng không thể chống chế được. Đó là vợ của ngươi, tại sao ngươi lại đánh nàng ấy?"
Nhị Cẩu Tử chạy nhanh, vọt tới, nhảy lên trực tiếp đá Triệu Ngọc Thụ một cước: "Ngươi không được đánh nữ nhân!"