Chương 786: Không Có Tiền, Có Thể Trả Góp (1)
Cũng may quân thủ thành chiếm cứ chỗ cao, binh hùng tướng mạnh, binh lính được công sự che chắn, không ngừng bắn tên.
Máy bắn đá từng được Lý Nguyên Thanh cải tiến ban đầu chỉ có thể ném 300 mét, nhưng bây giờ có thể ném 500 mét, độ chính xác gia tăng, hiệu suất cao hơn.
Tuy rằng Đại Chu có thương vong, nhưng số lượng kém xa nước Tây Vân.
Đại tướng quân Đồ Nhĩ Đan của nước Tây Vân thấy chiến sự thì vô cùng lo lắng, một bên làm cho người giả vờ tiến công, kiềm chế lực chú ý của đại quân thủ thành, một bên lo lắng chờ đợi tin tức từ quân đội hai bên trái phải.
Vốn tưởng rằng có thể đợi được hai cánh quân trái phải âm thâm tiến vào hai bên thành Tây Bắc, nhưng không nghĩ tới lại đợi được đại quân ở hai đường bị phục kích, bị thiệt hại nghiêm trọng, thương vong nặng nề. Chỉ có một số ít người chạy trốn trở vê theo đường cũ, hầu hết trong số họ đã chết hoặc bị bắt làm tù binh.
Sau khi Đồ Nhĩ Đan nghe báo cáo, hắn ta đã nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ, tiếp tục chiến đấu cũng không có gì khác, lập tức ra lệnh rút quân.
Mạnh Thế Đức thấy binh lính nước Tây Vân, không ngừng lui về phía sau, xoa tay, lập tức thỉnh chiến: "Đại tướng quân, cuối cùng mạt tướng thỉnh chiến."
Triệu đại tướng quân khoát khoát tay: "Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo, hai mươi vạn đại quân của nước Tây Vân chỉ còn lại không đến mười vạn, đã thảm bại. Đại Chu có thắng lợi lân này, đủ để lấy được quyền chủ động đàm phán cuối cùng. Để tướng sĩ Đại Chu nghỉ ngơi chỉnh đốn là được, không cần truy kích."
Lý Nguyên Thanh khá cạn lời đối với tên điên yêu thích đánh nhau này.
Lý Nguyên Thanh gật đầu, nhướng mày hỏi: "Bằng không, ngươi nghĩ như thế nào? Sáu vạn tù binh bị bắt không chỉ phải canh giữ nghiêm ngặt, còn phải cho bọn họ đi khai hoang. Cái này có ý nghĩa hơn là truy kích tàn binh hoảng loạn bỏ chạy ở phía sau của nước Tây Vân."
Triệu đại tướng quân nghe được hai thủ hạ có năng lực vượt trội, lại cãi nhau, lắc đầu bật cười: "Các ngươi cứ tiếp tục tranh luận đi, ta trở về viết tấu chương."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười, có chút đắc ý nói: "Trồng trọt là vì để cho bách tính ăn no bụng, để cho triêu đình an ổn. Đánh giặc cũng là bảo vệ quốc gia, cũng là vì để cho bách tính sống một cuộc sống tốt đẹp. Trăm sông đổ về một biển, Mạnh tướng quân không thể khinh thường trồng trọt." Mạnh Thời Đức nắm chặt nắm đấm, hắn ta muốn đánh trận, nhưng không đánh được, buồn bực phản bác: "Trồng trọt, ngươi chỉ biết trồng trọt."
Thấy Triệu đại tướng quân rời đi, Mạnh Thế Đức gãi gãi đầu: "Thật ra ta cũng không phải là khinh thường trồng trọt, dù sao không có dân chúng trồng trọt, chúng ta sẽ không có cái ăn. Chỉ là ta thật sự không cam lòng cơ hội tốt như vậy, cứ mất đi như vậy.
Mạnh Thế Đức nghe vậy, mặt lộ vẻ thất vọng: "Lý tướng quân, ngươi cũng cho là như vậy sao?"
"Họ sẽ càng căm ghét chúng ta hơn, thậm chí lúc cùng đường sẽ phấn khởi chống cự và sát hại càng nhiều binh lính của chúng ta hơn, đã có biện pháp không tốn nhiêu sức là có thể khiến cho mấy vạn đại quân chạy trốn của nước Tây Vân thất bại thảm hại, vì cái gì còn muốn ra sức đánh trận?"
Nếu đã đánh thắng trận, cho dù là giết mấy vạn đại quân chạy trốn này, lại có thể như thế nào?
Lý Nguyên Thanh kiên nhẫn khuyên giải Mạnh Thế Đức trẻ tuổi: "Bây giờ chúng ta đã đại thắng, sau lần rút quân này của Nước Tây Vân, cuối cùng cũng không còn khả năng chống đỡ chiến tranh. Giết thêm mấy vạn người, đối với Đại Chu cũng chả khác gì, sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng đối với Nước Tây Vân thì khác."
Chiến tranh không phải là mục đích, mà là phương tiện.
Nghe vậy, Mạnh Thế Đức sửng sốt, Lý huynh, ý của ngươi là?"
Lý Nguyên Thanh cười cười, xoay người vừa đi vừa nói: “Đại tướng quân đã nói với các nước xung quanh về việc nước Tây Vân bại trận chạy trốn. Đặc biệt là những nước nhỏ luôn bị nước Tây Vân làm nhục, làm sao có thể buông tha cơ hội nhân lúc cháy nhà đi hôi của này đâu?”