Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 816 - Chương 817: Nghiêm Mẫu Dạy Nữ ()

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 817: Nghiêm Mẫu Dạy Nữ ()

Chương 817: Nghiêm Mẫu Dạy Nữ ()

"Ta không thích bị lừa gạt, con còn gạt ta, làm cho ta rất tức giận. Sau khi Hoắc Thành Đạt đưa con về nhà, ngoại trừ đi học thì ở yên trong nhà cho ta, cũng không được phép ra ngoài. Thành Đạt, trở về nói lại lời của ta cho Tiểu Hoa tỷ biết. Nếu như đại tẩu không dạy dỗ A Nam như lời ta dặn thì sau này việc dạy dỗ con cái, ta sẽ không để cho đại tẩu nhúng tay."

Lý Dung và Lý Phương thấy Liễu Phán Nhi tức giận như vậy, nhìn về phía muội muội với vẻ đồng tình: ”A Nam, xem đi, muội thông minh quá trái lại bị thông minh hại. Mẫu thân luôn nói lời giữ lời, lần này không đưa muội đi, chờ khi muội trưởng thành, đương nhiên cũng sẽ đưa muội thôi. Muội thì hay rồi, bên ngoài thì ngoan ngoãn đồng ý, sau lưng lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Mẫu thân không tức giận mới là lạ, bây ngờ ngoan ngoãn trở về đi. Nếu không muội chọc giận mẫu thân, người không chỉ đánh muội, mà còn rất thất vọng nữa."

Lý Nam nghe thấy vậy, nước mắt lộp bộp chảy xuống, nhìn tỷ tỷ, lại nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, A Nam sai rồi."

Mặc dù Liễu Phán Nhi rất đau lòng nhưng nàng không thể mềm lòng: "Nếu đã biết sai rồi thì ngoan ngoãn ở nhà. Thành Đạt, bây giờ lập tức đưa người trở về."

Hoắc Thành Đạt vâng lời: "Vâng, phu nhân."

Lý Nam được giao vào tay Hoắc Thành Đạt, đặt lên lưng ngựa.

Lý Nam khóc càng thêm khổ sở, làm đủ mọi chuyện, cuối cùng vẫn bị đuổi về.

Nhìn Lý Nam bị đưa đi, Đường Vân Sơn có chút không đành lòng: 'Phu nhân, A Nam còn nhỏ, lại thông minh. Người đừng quá nghiêm khắc, có chuyện gì từ từ nói."

Lý Dung đi theo phía sau mẫu thân, lên xe ngựa: "Mẫu thân, người đừng nóng giận. A Nam chỉ là quá dính lấy mẫu thân, quá ỷ lại mẫu thân."

"Thứ hai, con bé nghĩ hết đủ cách để chui vào rương, hơn nữa còn biết đục lỗ trên rương, đúng là thông minh hơn so với những đứa trẻ bình thường. Huynh có biết sức lực của A Nam không lớn, có thể xuyên qua cái rương gỗ rắn chắc này thì cần mũi khoan sắc bén cỡ nào không? Không cẩn thận, ngón tay của con bé sẽ không còn. Lần này con bé cả gan làm loạn làm chuyện nguy hiểm như vậy. Cho dù không bị thương nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không bị thương.

Nói xong, Liễu Phán Nhi xoay người lên xe ngựa.

"Phu quân không ở nhà, ta và Tiểu Hoa tỷ đều là nữ tử, quản giáo con cái, khó tránh khỏi có chút cưng chiều. Lúc đứa trẻ còn nhỏ, chúng cảm thấy như vậy rất hạnh phúc nhưng trưởng thành không biết nặng nhẹ, tùy hứng làm bậy, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn. Ta tình nguyện để con bé ghét ta, ta cũng không hy vọng tương lai nuôi lớn một đứa trẻ không biết cái gọi là tự mình biết mình."

"Thứ ba, con bé cho rằng khóc rống là có thể đạt được mục đích, sẽ làm cho ta khuất phục, về sau con bé sẽ thường xuyên dùng. Cứ như vậy, A Nam thông miinh, sẽ đi sai đường. Ta muốn dùng thủ đoạn nghiêm khắc, làm cho con bé biết cái gì là đúng, cái gì là sai. Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, biết rõ chuyện nguy hiểm mà còn đi làm, tự cho là đúng. Đó không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn."

Cố quản sự thấy có tiếng khóc, vội vàng tới đây, sau đó thấy được chuyện xảy ra trong nhà Liễu Phán Nhi, cùng với phong cách làm việc của Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi thấy tất cả mọi người đều muốn giữ Lý Nam lại. Cảm thấy nàng đưa Lý Nam trở về, lòng dạ quá mức lạnh lùng, thở dài giải thích một tiếng: "Đường đại ca, cũng bởi vì A Nam rất thông minh, hơn nữa thông minh từ sớm, cho nên ta mới phải quản giáo nghiêm khắc hơn. Đầu tiên, con bé không giữ chữ tín. Rõ ràng đã đồng ý với ta nhưng lại tùy tiện nuốt lời."

Trái tim Liễu Phán Nhi lỡ một nhịp, đau đến khó chịu, vành mắt ửng đỏ: "Bây giờ ta có chút hối hận vì đã để Hoắc Thành Đạt đưa A Nam đi."

Bình Luận (0)
Comment