Chương 818: Trịnh Phu Nhân Nhiệt Tình Lấy Lòng (1)
Nàng cho rằng trái tim của mình có thể vững chắc như sắt nhưng nàng phát hiện mình không làm được.
Liễu Phán Nhi nói xong, nghĩ đến dáng vẻ A Nam khóc lóc đến đỏ mắt, người ướt đẫm mồ hôi, liệu hong gió có bị sốt không?
Nghĩ vậy, lớp áo giáp cứng rắn bên ngoài của Liễu Phán Nhi bị đánh nát, lập tức vén rèm xe ngựa lên, chuẩn bị cưỡi ngựa, quay lại đuổi theo Hoắc Thành Đạt.
Chẳng qua không ngờ, Hoắc Thành Đạt ở ngay bên ngoài xe ngựa cách đó không xa. Lý Nam cũng trông mong nhìn nàng, vươn hai bàn tay nhỏ bé mũm mĩm: "Mẫu thân, mẫu thân, đừng đưa ta về nhà. A Nam biết sai rồi, về sau không bao giờ nói dõi nữa"
Liễu Phán Nhi chạy tới, ôm lấy Lý Nam.
Lý Nam không khóc nữa nhưng Liễu Phán Nhi lại bắt đầu rơi nước mắt không ngừng.
Lý Nam cầm khăn nhỏ lau nước mắt cho mẫu thân: "Mẫu thân, A Nam biết sai rồi, cũng không dám nữa, sau này sẽ nói lời giữ lấy lời. A Nam viết thư đặt ở trên bàn, nói cho dì Tiểu Hoa và các ca ca biết, không có không từ mà biệt."
Mặc dù như thế, Liễu Phán Nhi vẫn bảo Hoắc Thành Đạt trở về, nói với Lưu thị một tiếng, thuận tiện mang quần áo của A Nam về.
"Ăn từ từ, nhìn con đói chưa kìa." Liễu Phán Nhi nhẹ giọng trách cứ nhưng trong mắt đầy yêu thương, bộc lộ ra lời nói: “A Nam, con có khôn vặt nhưng cũng không thể bởi vì chút khôn vặt này mà lấy làm đắc chí. Lần này ta đã ghi nhớ kỹ, lân sau nếu con lại phạm lỗi, ta... Ta sẽ để phụ thân con tét mông con."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta ghi nhớ rồi đấy, nếu con còn gạt ta, ta sẽ không tin con nữa. Đương nhiên có thể, A Dung, con xuống lấy đi. Đúng rồi, con có muốn đi tiểu không?”
Liễu Phán Nhi cầm khăn lau người cho Lý Nam, thay quần áo sạch sẽ cho bé. Đi đường không có nước nóng gội đầu tắm rửa, chỉ có thể đợi đến buổi tối, ở nhà trọ rồi tắm rửa sau.
Hai người đi tiểu, rồi rửa tay.
"Muốn!" Lý Nam đỏ mặt, vừa rồi chỉ lo cầu xin tha thứ, quên mất chuyện đại sự quan trọng. Lý Nam đói bụng, uống nước xong, bắt đầu tựa vào trong lòng mẫu thân ăn điểm tâm, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên.
Thấy mẫu thân không khóc nữa, Lý Nam nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, quần áo này của ta dính trên người không thoải mái, bọc nhỏ của ta ở trong rương, ta có thể thay bộ quần áo khác không?”
Lý Nam vùi ở trong lòng Liễu Phán Nhi, bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực: "Ta cứ nghĩ đến việc mẫu thân phải rời đi hơn một tháng, không thể nhìn thấy mẫu thân, không thể nói chuyện với mẫu thân thì ta lại cực kỳ khó chịu, nơi này cực kỳ đau!"
Lần này Lý Nam vừa bị mẫu thân hù dọa, cũng không dám tự chủ trương nữa, to gan nói: 'Mẫu thân, ta không sợ phụ thân đánh nhưng ta sợ người tức giận."
Liễu Phán Nhi nghe vậy thì dở khóc dở cười: "Biết ta tức giận mà con còn xăng bậy!"
Lý Dung nghe được lời mẫu thân nói, quay đầu cười trộm, mẫu thân cũng là một con hổ giấy.
Lý Dung và Lý Phương, mời Liễu Phán Nhi ăn đồ ăn.
Trải qua lần này, Lý Nam cũng nhận ra hậu quả của việc chọc giận mẫu thân.
Đến giữa trưa, Lý Nam còn nhỏ nhưng cực kỳ chịu khó, thỉnh thoảng bưng trà đưa nước cho Liễu Phán Nhi.
Nhìn thấy Lý Nam ấm áp như vậy, Liễu Phán Nhi còn tức giận gì nữa chứ?
Trời nóng, không thể mang theo quá nhiều lương khô. Cho nên buổi sáng Lưu thị dậy sớm hơn bọn họ, làm bánh hành, chỉ đủ cho bọn họ ăn trưa.
Ăn được mùi vị quen thuộc, bọn họ lại bắt đầu nhớ nhà.
Hôm nay tuy rằng rất nóng nhưng thời tiết tốt, có thể đến nhà trọ nghỉ chân vào buổi tối sớm hơn, là có thể ăn canh nóng nước nóng cơm nóng sớm hơn. Còn có thể tắm rửa bằng nước nóng, nghỉ ngơi cũng sớm hơn một chút.
Người ăn cơm, trâu ngựa uống nước ăn cỏ, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường.
Cố quản sự cũng thường xuyên tới xem, thấy đám người Liễu Phán Nhi thích ứng tốt, lúc này mới yên tâm.