Chương 870: Khai Hay Không Khai (1)
Tê phu nhân đồng tình: "Đương nhiên rồi! Mặc kệ là ai, đều phải nghiêm trị."
Trong một chiếc xe ngựa khác, Tề Thục Viện lấy ra một xấp giấy, đặt lên bàn nhỏ ở giữa xe: "A Dung muội muội, mặc dù muội mất trí nhớ, nhưng ta nghĩ không nên để những hạ nhân kia biết muội mất trí nhớ. Ngươi phải nhận ra họ, như vậy mới có thể vạch trần được người nào có dụng ý xấu."
Đôi mắt Lý Dung sáng lên, đồng ý: "Đúng vậy. Tỷ tỷ, đây là chân dung của những hạ nhân đó phải không?”
"Đây là những lời khai cha ta cùng nương thu thập, chỉnh lý được. Muội xem thử, lúc đó muội đã nói những gì làm những gì.' Tê Thục Viện giải thích: "Trên đó cũng có chân dung của họ, muội hãy xem kỹ."
Liễu Phán Nhi cảm thấy cách này cũng tốt, nàng khuyến khích họ suy luận sâu hơn: "Rất tốt. Đến lúc đó, các con cứ thử xem, ta sẽ quan sát bọn họ cẩn thận. Bất cứ ai chột dạ, hay có hành động bất thường, ta sẽ nhận ra ngay."
Nghe lời khuyến khích của Liễu Phán Nhi, hai tiểu cô nương đều nêu ra ý kiến của mình, lập ra các kế hoạch tương đối hoàn chỉnh.
Lý Dung nhìn chân dung của những người đó, ánh mắt trở nên do dự, trong tâm trí xuất hiện rất nhiêu hình ảnh lộn xôn, khiến con bé cảm thấy đau đầu vô cùng.
Thấy sắc mặt Lý Dung trắng bệch, Liễu phán nhi vội vàng đặt tay lên trán con bé, hỏi: “A Dung, con sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu?"
Trong xe ngựa rất yên tĩnh, mọi người không dám quấy rầy việc Lý Dung nhớ lại. Nửa tiếng sau, Lý Dung mới mở mắt ra.
Ánh mắt Tề Thục Viện sáng lên, mặt lộ vẻ mừng rỡ: "A Dung, muội nhớ lại chuyện hồi nhỏ rồi sao?"
Liễu Phán Nhi thấy vậy, đưa tay che mắt Lý Dung lại, nhẹ nhàng nói: "Con nhắm mắt lại, đừng làm quá sức, cứ từ từ nhớ lại, con không nhớ được cũng không sao.
Khi ấy con bé còn nhỏ tuổi, bây giờ nhớ lại cũng chưa chắc đã nhớ được hết, mà chỉ có thể nhớ những thứ có ấn tượng sâu sắc, có rất nhiều ký ức dù không bị mất trí nhớ thì cũng sẽ bị lãng quên.
Lý Dung không chắc chắn: "Đúng là những hình ảnh đó có liên quan đến những người này, nhưng lại đứt đoạn, không liền mạch. Muội phải nhớ kĩ lại mới được."
Nghe giọng nói dịu dàng của Liễu Phán Nhi, Lý Dung nhắm mắt lại, thả lỏng, những ký ức sâu sắc vốn đứt quãng rời rạc, dần dần liên kết lại thành những đoạn ngắn.
Lý Dung đưa tay vỗ trán, lắc đầu: "Mẫu thân, con hơi khó chịu, vừa nãy khi xem những tư liệu mà biểu tỷ đưa cho con, trong đầu con lóe lên một số hình ảnh, hình như là ký ức trước kia của con."
Đôi mắt Liễu Phán Nhi thoáng vẻ đau lòng, nhưng đây là điều bắt buộc. Chỉ có loại trừ hết những mối tai họa ngầm mới có thể bảo vệ được Lý Dung.
Lý Dung lắc đầu: "Muội không dám chắc, dù sao lúc đó muội cũng còn nhỏ. Dù muội có nhớ ra được thì cũng chỉ là những hình ảnh và phân đoạn không hoàn chỉnh, nhưng theo những đối sách mà chúng ta vừa thương lượng, muội phải diễn như muội không hề mất trí nhớ."
Tê Thục Viện cười khen: "Biểu muội, như vậy đã rất tốt rồi. Dù thế nào thì cũng đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi. Không thể để những kẻ xấu ấy tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bình yên sống qua ngày ở trong điên trang nhà chúng ta. Dù là bị oan đi chăng nữa nhưng bọn họ cũng đã không làm tròn bổn phận của mình, phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
Tê Thục Viện lo lắng vội hỏi: "A Dung, bây giờ muội đã nhớ ra ai là kẻ hãm hại muội chưa?”
Tê phu nhân bắt mười mấy người đã hầu hạ Lý Dung khi ấy từ ngoài ruộng vê , từng người một đứng xếp hàng.
Khi ấy trời đã chạng vạng tối, ánh chiều tàn đỏ rực, ánh lên phía cuối chân trời.
Điền trang có một viện tam tiến, mỗi năm khi đến mùa hè oi bức, nhà họ đều sẽ tới nơi này tránh nóng. Nơi này có sông có núi, lại có rừng, mát hơn nhiều so với trong thành.
Khoảng một giờ sau, các nàng đến điền trang.