Chương 871: Khai Hay Không Khai (2)
Những người đó nhìn thấy Tề phu nhân, mặc dù rất căng thẳng, nhưng không hề sợ hãi. Trước kia họ rất hay bị Tê phu nhân gọi tới, bắt họ khai về chuyện đại tiểu thư mất tích.
Khai đi khai lại những lời đó, họ đã thuộc làu làu.
Nhưng hôm nay Tề phu nhân không hỏi mà chỉ nhìn họ bằng ánh mắt sắc bén hung dữ, trong viện im lặng như tờ, những tội nô này đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đợi đến khi có người trên trán đổ đầy mồ hôi, thân mình loạng choạng, Tê phu nhân mới chậm rãi nói: 'Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là để hỏi các ngươi lân cuối cùng, dù sao cũng đã tìm thấy A Dung rồi, giữ các ngươi lại cũng chẳng có ích gì. Dù sao các ngươi vẫn chưa phải chịu hình phạt thích đáng cho những sai sót năm ấy, hôm nay cũng đã đến lúc kết thúc rồi."
"Sao ạ?" Tần thị - vú nuôi của Lý Dung sợ hãi kêu lên: "Đại tiểu thư... tìm thấy đại tiểu thư rồi sao ạ? Ở đâu ạ? Lão nô nhớ tiểu thư chết mất, hôm qua ta còn mơ thấy tiểu thư!
Những kẻ khác cũng thấp thỏm không yên, có người vui, có kẻ sợ hãi, đặc biệt là đại nha hoàn Hồng Ngọc của Lý Dung, nàng ta run lẩy bẩy sau đó hôn mê bất tỉnh.
Nếu như là một nha hoàn trung thành, nghe tin tìm thấy đại tiểu thư, không phải nên vui mừng, thậm chí mừng đến phát khóc sao?
Nhưng nàng ta lại ngất xỉu?
Một lát sau, Tê Thục Viện dẫn Lý Dung đi vào.
Vú nuôi Tần thị không ngừng xin được gặp đại tiểu thư, thoạt nhìn đau như đứt từng khúc ruột.
Những hạ nhân đó nghe lời này, mỗi người lại phản ứng một vẻ.
Tê phu nhân nhìn tỉnh cảnh khác với trước đây, gật đầu với nha hoàn bên cạnh: "Dẫn đại tiểu thư ra đây."
Nhưng khi bà ta khóc, hai tay ở dưới áo lại như đang bấu thứ gì chứ không hề có vẻ bi thương đau khổ.
Liễu Phán Nhi cẩn thẩn quan sát tất cả mọi người, hận không thể nhìn thấu vào nội tâm của họ, cuối cùng cũng tìm được kẻ chủ mưu và đồng lõa. Mặc dù vẫn chưa có kết quả nhưng Phán Nhi có dự cảm không lành, trong lòng nàng càng thêm chắc chắn việc Lý Dung mất tích là do có kẻ cố ý dàn dựng, mà kẻ này mưu đồ đã lâu. Hắn là do quá sợ hãi, sợ tới mức đó nên mới ngất đi?
Lý Dung đi đến trước mặt một đại nha hoàn khác, nhẹ giọng hỏi:"Thanh Loan, ngươi còn nhớ lúc đó ngươi một mực nói với ta rằng đèn lồng vào dịp tết Nguyên Tiêu ở Trân Bảo Các là đẹp nhất. Chỉ có nữ tử thông minh nhất, xinh đẹp nhất mới có thể có được đèn lông ấy không?”
Lý Dung nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người, liên kết khuôn mặt của những người này với những hình ảnh trong kí ức, nhớ lại những người này là ai.
Những kẻ hạ nhân này muốn lại gần Lý Dung, nhưng bị những gia nhân khác ngăn lại.
Tê Thục Viện lớn hơn Lý Dung, cũng cao hơn con bé nửa cái đầu, hơn nữa những người này đều đã từng nhìn thấy Tê Thục Viện, nên họ đoán người bên cạnh chính là đại tiểu thư nhà họ Tạ, rối rít quỳ xuống gào khóc.
Lý Dung tiếp tục đi về phía trước, nhìn vú nuôi Tần thị khóc lớn nhất: "Nhũ mẫu, ngươi dẫn ta đến Trân Bảo Các, mà lại tự chọn trang sức cho mình, để mặc ta một mình xem đèn lồng. Giá đèn lồng bị đổ, đập vào ta, ngươi cũng không biết. Đến khi ta bị người khác bắt đi, ngươi rõ ràng có nhìn thấy ta, lại giả vờ như không biết, tại sao vậy?"
Lý Dung lạnh lùng nhìn Thanh Loan, không nói gì: "Vậy sao?"
Thanh Loan run rẩy không nói nên lời, nàng ta chột dạ.
Khi Lý Dung lại gần, Thanh Loan giả vờ kích động sau đó dần bình tĩnh lại, nhưng khi nghe Lý Dung nói vậy, nàng ta bị dọa đến mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất: "Đại tiểu thư, là do nô tì lắm miệng. Nếu không phải do nô tì lắm miệng, người sẽ không đòi đi xem đèn lồng tết Nguyên Tiêu ở Trân Bảo Các."
Vú nuôi Tần thị nghe Lý Dung nói, bị dọa đến nỗi quỳ sụp xuống, liên miệng cãi lại: "Không có, nô tì không có, nô tì không thấy..."