Chương 888: Có Thể Đụng Tới Ta, Nhưng Đừng Hòng Đụng Tới Nữ Nhi Của Tai (1)
"Đó là tất nhiên, muốn ăn cũng không thể ăn qua loa đại khái. Thật ra cũng không ăn nhiều lắm, hai ba ngày ăn một lần." Lý phu nhân cười nói: "Đức Thụy phu nhân nếu như không được ăn, cũng không cần phải ngưỡng mộ ta như thế, tí nữa ta sẽ sai người đem mấy nguyên liệu qua cho ngươi về nhà hầm, để làm một nồi Phật khiêu tường tốt nhất."
Những người khác nghe Lý phu nhân nói vậy, có cúi đầu cười trộm, có người nghẹn cười, cũng có người cảm thấy Lý phu nhân làm như vậy không đúng. Trước mặt mọi người lại khinh thường, chế nhiễu người khác, rốt cuộc trông thật kém cỏi.
Liễu Phán Nhi cười, ánh mắt nhìn về phía Lý phu nhân, tràn ngập ý cười: 'Lý gia cứ cách hai ba ngày lại ăn Phật khiêu tường, tạm thời cứ cho là ba ngày ăn một lần đi, một năm hết 360 ngày, một năm ăn hơn 120 lân. Phật khiêu tường của Lý gia lại ngon hơn so với Phật khiêu tường trong yến hội, nói vậy cũng phải được 150 lượng bạc."
"Nếu như tính như vậy, Lý gia cho dù một năm chỉ ăn một món Phật khiêu tường, cũng phải tiêu hết một vạn tám ngàn lượng bạc. Nhưng Lý gia là một đại môn đại hộ, tất nhiên sẽ không chỉ ăn mãi một món, vậy quanh năm suốt tháng chỉ dùng bữa thôi cũng phải tốn vài vạn lượng bạc. Hơn nữa còn có quần áo ra ngoài, nhân tình qua lại. Vậy thì một năm nếu không có mười vạn lượng bạc duy trì thì không thể sống nổi qua ngày được.'
"Phu quân ta là quan tứ phẩm, quanh năm suốt tháng hy sinh quên tử, bổng lộc được ban thưởng, cộng lại cũng chỉ có mấy ngàn lượng. Lý đại nhân là quan viên nhị phẩm, bổng lộc tất nhiên là rất cao, có thể chống đỡ được phí tổn lớn như vậy, thật quá làm cho người khác hâm mộ. Lần sau khi viết thư cho phu quân, ta phải bảo phu quân cân nỗ lực nhiêu hơn nữa, để sớm ngày thăng lên làm quan nhị phẩm. Đến lúc đó, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận được bệ hạ phát bổng lộc cao, mỗi ngày đều ăn Phật khiêu tường.”
Mọi người nghe được lời này, đều sửng sốt.
Đừng nói là quan nhị phẩm, cho dù là quan nhất phẩm, bổng lộc cũng không tới mức mười vạn lượng bạc được!
Nhưng nếu vậy thì chỉ có thể ngâm nhận thêm tiền một cách kín đáo.
Liễu Phán Nhi nghe được lời này, lại cười: "Ai da, vậy thì ta phải thay phu quân ta ngưỡng mộ Lý đại nhân mới được, cưới được quý nữ thế gia đúng thật là tốt, có thể tùy ý tiêu xài của hồi môn của thê tử để xã giao bên ngoài, lại còn nuôi hài tử và tiểu thiếp. Lý phu nhân quả nhiên làm người ta kính nể, vô cùng rộng lượng, bằng lòng dùng của hôi môn của mình nuôi bảy tám thứ tử thứ nữ trong nhà."
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý phu nhân.
"Đức Thụy phu nhân xuất thân từ nhà nông, có nhiều điều còn không biết. Bổng lộc làm quan đúng thật là không nhiều lắm, nhưng ta xuất thân từ thế gia đại tộc, lại là đích nữ trong nhà, năm đó khi xuất giá, cũng là thập lý hồng trang*, của hồi môn phong phú, nhiêu đó cũng đủ cho toàn bộ trên dưới Lý gia ta cơm no áo ấm."
Lý phu nhân hơi chột dạ, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới, của hồi môn của bà ta rất phong phú, không phải thứ mà nữ nhân xuất thân từ nhà nông như Liễu Phán Nhi có thể so sánh được.
Lý phu nhân đương nhiên cũng nghe ra Liễu Phán Nhi trong nói bóng gió phu quân nhà bà ta tham ô, nếu không thì mười vạn lượng bạc từ đâu ra?
(*Thập lý hồng trang: khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm)
Ba năm làm tri phủ, hưởng mười vạn bạch ngân, lại là tổng đốc nhị phẩm, hơn nữa sống ở nơi giàu có và đông đúc như Giang Nam này, một năm không thể chỉ có mỗi mười vạn lượng bạc được.
Một câu này, quả thực chọc thẳng vào phổi của Lý phu nhân.