Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 96 - Chương 96: Chín Bảng Cửu Chương (2)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 96: Chín Bảng Cửu Chương (2)

Chương 96: Chín Bảng Cửu Chương (2)

Lúc này giọng nói thanh thúy và tiếng cười của bọn nhỏ khiến cho tâm trạng mọi người đỡ hơn một chút.

Chu Thúy Hoa nghe thấy tò mò, đặc biệt lại đây dò hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi đọc cái gì đó? Rất dễ nghe."

Hiện tại ít người biết chữ, người biết tính toán cũng ít, có lẽ bọn họ chỉ có thể tính toán trong phạm vi mười. Bọn họ căn cứ vào kinh nghiệm sinh hoạt có thể tính toán ra được, nhưng khi biến thành hai đơn vị thì không được.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Thím, trên đường nhàn rỗi nhàm chán, ta đang dạy mấy đứa nhỏ học số! Tương lai đứa nhỏ lớn sẽ biết tính toán."

Chu Thúy Hoa vừa nghe lời này thì khuôn mặt lộ vẻ ra vui sướng, vỗ đùi: "Ai ôi, biết tính toán, vậy chẳng phải sẽ làm ở phòng thu chi sao?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này dở khóc dở cười, giải thích: "Phòng thu chi không chỉ biết số, còn phải biết chữ biết viết chữ. Ta dạy cho đứa nhỏ cách đọc đã, chờ sau khi sắp xếp xong, ta lại dạy cho đứa nhỏ càng nhiều thứ thực tế hơn."

Nếu nàng đã ở đây, Liễu Phán Nhi tuyệt đối không chỉ muốn giải quyết vấn đề no ấm, nàng ở chỗ nào cũng chính là ngôi sao sáng nhất.

Nàng phải dùng tri thức mình học được, dạy dỗ những đứa nhỏ bên người và thôn dân, tương lai có thể tạo ra sự nghiệp.

"Nguyên Thanh gia, theo ý của ngươi nhé, ta nhớ kỹ rồi, sau này có chuyện gì thì cứ việc nói. Chỉ cần ta có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ giúp." Chu Thúy Hoa cũng là người hào sảng, lập tức tỏ vẻ cảm tạ.

Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy Liễu Phán Nhi nói thì ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Liễu Phán Nhi, ngữ khí lấy lòng: "Nguyên Thanh gia, ngươi dạy mấy đứa nhỏ này cũng là dạy, dạy nhiêu hơn mấy người cũng là dạy, thuận tiện dạy luôn cho mấy đứa bé nhà chúng ta được không? Đương nhiên ta sẽ không để ngươi dạy không công, ta cho ngươi lương thực, cho ngươi bạc.

Hiện tại nàng cũng không thiếu ăn uống, Liễu Phán Nhi vẫy vẫy tay: "Thím, không cần cho lương thực. Thím muốn cho đứa nhỏ lại đây học, chỉ cân đứa nhỏ muốn học lại đây thì ta đều dạy."

Chín năm dạy dục bắt buộc, chọn một vài đứa trẻ thích hợp, dạy dỗ vài đứa. Chỉ cần bọn nhỏ được học nhất định sẽ có thể thành tài. Liễu Phán Nhi vốn dĩ định dạy càng nhiều người, sau này bọn nhỏ thành tài đều có thể giúp đỡ nàng.

Vốn dĩ nhìn thấy Liễu Phán Nhi xua tay, Chu Thúy Hoa còn định nói một đống lời hay, cầu xin Liễu thị, không ngờ tới Liễu thị lại đồng ý nhanh như vậy, trong lòng cực kỳ cảm kích.

Ở hiện đại nàng là đại vương bách hóa, ở cổ đại nàng cũng có thể làm đại vương bách hóa.

Nàng ấy nhớ rõ công công là đồng sinh trong thôn, người khác mời ông ta viết thư tính toán, ông ta còn lên giọng, cao cao tại thượng. Không có chỗ tốt sẽ hoàn toàn không hỗ trợ.

Chỉ cần lại đây học, Liễu Phán Nhi đều đối xử bình đẳng, dạy từng câu mội.

Ánh mắt của Lưu thị nhìn về phía Liễu Phán Nhi càng thêm khâm phục.

Chu Thúy Hoa đưa hai tôn tử lớn hơn một chút lại đây, đi theo cùng nhau học bảng nhân chín. Những người khác trong thôn nhìn thấy có chuyện tốt như vậy, đương nhiên muốn đi theo học, vì thế bên người Liễu Phán Nhi có nhiêu đứa nhỏ vây quanh, có cả nam có cả nữ.

Vừa rồi binh lính chỉ chạm vào một chút, đã đau đến mức nhảy ngược. Nhưng Cố Thiệu vẫn chưa tin sự lợi hại của lá cây Kim Bì.

Đi theo tam đệ muội, sau này mẹ con ba người các nàng nhất định có thể sống ngày tháng tốt hơn.

Trong lúc Liễu Phán Nhi mang theo đứa nhỏ và thôn dân đi về phía cửa Đại Hộ lên đường, khâm sai đại nhân Cố Thiệu, lúc này mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Nhưng tam đệ muội này trực tiếp dạy bọn nhỏ. Những đứa nhỏ đi theo tam đệ muội học tập, người trong thôn đều cảm kích tam đệ muội.

Khâm sai Cố Thiệu tự mình dẫn người đi vào kia nơi cây Kim Bì sinh trưởng, sai người săn một con dê thực nghiệm lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment