Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97: Nướng Khoai, Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 97: Nướng Khoai, Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau (1)

Chương 97: Nướng Khoai, Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau (1)

Trên người con dê hoang dã kia có không ít lá cây Kim Bì, nhảy nhót lung tung, chẳng qua hơi thở rất nhanh đã thoi thóp, không đến một khắc, vậy mà đã chết rồi.

Khâm sai Cố Thiệu nhanh chóng sai người cẩn thận thu dọn những lá cây Kim Bì đó, đựng vào trong hộp, chuẩn bị đưa tới kinh thành.

Lưu tướng quân ra lệnh cho quan binh hoàn toàn lùi về phía sau, không được tới gần những lá cây tà độc này: "Cố đại nhân, vừa rồi mạt tướng cho người điều tra, đất bọc trong loại lá cây độc này chính là nữ tử vừa đối thoại với đại nhân Liễu thị nghĩ ra được."

Nghe thấy lời này, khâm sai đại nhân Cố Thiệu hơi hơi sửng sốt, trong đầu dần hiện ra nữ tử thân hình cao gầy, sắc mặt khô vàng gây yếu.

Có thể đi theo nam nhân cùng nhau phản kích những thổ phỉ đó, lại còn có thể nghĩ ra được thứ như vậy, nhập gia tùy tục, chuyển bại thành thắng, có thể nhìn thấy nữ tử này không bình thường.

Nếu không phải có vũ khí này, đoán chừng những bá tánh chạy nạn trốn ở xong đống đá đó đều sẽ bị những thổ phỉ đó bắt lấy, thậm chí bị giết chết.

Khâm sai đại nhân Cố Thiệu trâm giọng nói: "Lưu tướng quân, lần này đa tạ sự tương trợ. Phát hiện cây Kim Bì trong rừng rậm này, ngươi phái thêm một số người tiếp tục tìm kiếm, xem còn có thể tìm được càng nhiều hơn hay không. Mặt khác thu dọn những lá cây này, rồi chuẩn bị roi thúc ngựa đưa đến kinh thành."

Tuy rằng trong lúc nhất thời hiện tại hắn không biết những lá cây này còn có tác dụng gì, nhưng lực sát thương lớn như vậy, Cố Thiệu cảm thấy phải báo lên.

"Đúng vậy, chẳng qua dù sao nơi này cũng là núi rừng, ban đêm có sương sớm. Đại tẩu, buổi tối ngủ chúng ta vây quanh đống lửa." Liễu Phán Nhi nhắc nhở: "Kiếm thêm nhiều củi không chỉ có thể đỡ có hơi ẩm, còn có thể xua đuổi dã thú."

Sau khi Cố Thiệu xác định những thổ phỉ hoàn toàn chết thì mang theo hộp đựng lá cây Kim Bì chạy tới cửa Đại Hộ.

Lưu thị ôm một bó củi trở về, ngửa đầu nhìn bầu trời đây sao: "Cám ơn trời đất, là ngày nắng, không mưa, ngủ ở bên ngoài cũng không cần lo lắng."

Địa hình tương đối cao, chung quanh bình thản khô ráo.

Chạy một hồi lâu, lúc sắp tối, Thôn trưởng Lý dẫn người tìm được nơi thích hợp nghỉ ngơi. Liễu Phán Nhi đang nhóm lửa nấu cơm, bởi vì phải lên đường nên mang theo gạo, nấu một nồi cháo đặc sệt.

Lưu tướng quân lập tức trả lời: "Vâng, Cố đại nhân!"

Buổi tối vây quanh đống lửa, ăn cháo thơm ngào ngạt, bọn nhỏ nở nụ cười hồn nhiên đã lâu không thấy.

"Vất vả cho đại tẩu rồi." Liễu Phán Nhi cười cảm tạ, dọc theo đường đi này có đại tẩu giúp đỡ, đúng thật khiến nàng nhẹ nhàng đi không ít.

Đứa nhỏ sức nhỏ không giúp được gì, có người lớn hỗ trợ nàng mới tiết kiệm được sức lực.

Lưu thị đồng ý: "Ta hiểu rồi, muội tiếp tục nấu cơm đi, ta đi nhặt thêm nhiều củi lửa."

"A Nam, muội đọc bảng nhân chín cho mẫu thân nghe, xem muội biết đọc chưa nào?" Lý Tiểu Bảo chuyển đề tài, dời sự chú ý của muội muội đi, cho mẹ kế có thời gian nghỉ ngơi.

"Nương, kể chuyện cho A Nam nghe được không?" Lý Nam nằm trong lòng ngực của Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng thỉnh cầu.

Tuy rằng Lý Tiểu Bảo cũng muốn nghe kể chuyện, nhưng dọc theo đường đi mẫu thân phải đi, lại còn phải dạy mọi người ngâm nga bảng nhân chín, nhất định rất mệt.

Trải chiếu xuống, rải một ít phấn Hùng Hoàng đuổi côn trùng, mọi người nằm trên chiếu nhìn lên không trung.

Lý Nam ngây thơ, nghe thấy ca ca nói vậy, đã bị nói sang chuyện khác: "Đương nhiên muội biết rồi, mẫu thân người nghe kỹ nhé. Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai... bảy tám năm mươi... sáu..."

Chỉ chốc lát sau, Lý Nam mệt rã rời, bảng nhân chín còn chưa ngâm nga xong, đã ngủ rồi.

Liễu Phán Nhi nghe tiếng hít thở đều đều của Lý Nam, quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Bảo ở bên cạnh Lý Nam còn chưa ngủ, hạ giọng nói: "Tiểu Bảo, nhanh ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường."

Bình Luận (0)
Comment