Chương 98: Nướng Khoai, Kéo Bè Kéo Lũ Đánh Nhau (2)
Lý Tiểu Bảo gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Nương, người rất mệt, người cũng đi ngủ sớm một chút."
Liễu Phán Nhi đồng ý, đắp quần áo lên bụng cho Lý Đại Bảo và Lý Dung, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ.
Thôn trưởng Lý sắp xếp người gác đêm, một đêm yên bình.
Hôm sau, trời mới sáng tâm trạng mọi người vội vàng, nhanh chóng nấu cơm, sau đó lại bắt đầu lên đường lần nữa.
Cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ cũng ra khỏi cánh rừng, rất may mắn, vậy mà lão Hoàng ngưu còn tìm được xe bò nhà mình bỏ lại, khiến cho Liễu Phán Nhi mừng rỡ như điền.
Cả nhà Liễu Phán Nhi tính cả thôn dân, trở lại cửa Đại Hộ lần nữa.
Phía trước có đội ngũ được sắp xếp thật dài đều đang chờ lên thuyền, đều cực kỳ nôn nóng.
Lưu thị đã đói bụng, đứa nhỏ cũng đói bụng, nàng ấy nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, các người lái xe bò, mang theo đứa nhỏ xếp hàng, ta đi bên cạnh làm vài món thức ăn nắm”
Chu Thúy Hoa nhanh chóng mắng to: "Khinh thôn Lý gia chúng ta không có ai sao? Đương gia mau dẫn người lại đây đánh chết đám lưu manh này."
Ánh mắt Lưu thị sáng lên, liên tục gật đầu: "Được, ta làm ngay đây."
Có nam nhân đẩy Lưu thị đang dùng thanh gỗ lật khoai lang đỏ: "Bà mẹ nó, ăn gì đấy."
Nhưng khi các nàng nhóm lửa nấu cơm, có mấy thanh niên trung niên trai tráng bụng đói kéo đến tranh giành.
Chu Thúy Hoa cũng đến ven đường, nấu đồ ăn nắm cho người nhà, người lớn đói bụng có thể chịu được, đứa nhỏ chịu đựng không nổi.
"Mau cho ta một cái!" Một người khác nhanh chóng cầm gậy gộc, lấy đồ vật trong đống lửa ra.
Liễu Phán Nhi nghĩ đến nấu ăn nắm tốn sức, còn phải đi múc nước, lấy khoai lang đỏ ra khỏi sọt, mỗi người một củ: “Đại tẩu, đây là rễ cây em đào được, màu đỏ da, ta gọi nó là khoai lang đỏ. Tẩu nướng chúng trên đống lửa nó sẽ tiện hơn nấu đồ ăn nắm”" Liễu Phán Nhi không đợi người này nói nữa, lại đá một chân qua, một tay nhặt gậy củi đốt đánh lên người tên hỗn đản này: "Hiện tại ta đánh chết ngươi!"
Liễu Phán Nhi sải bước chạy tới, chỉ mấy phút đã chạy vọt tới trước mặt những tên ác ôn đó, nhảy lên giơ một chân ra, trực tiếp đá ngã lăn tên hỗn đản vừa rồi giành đồ của Lưu thị kia.
Trong tay tên hỗn đản kia cầm khoai lang đỏ cầm bề ngoài đen tuyền, thơm ngào ngạt, vừa muốn bóc ra ăn, đã bị Liễu Phán Nhi đá rớt, chờ thấy rõ ràng Liễu Phán Nhi chỉ là nữ tử, thì hùng hùng hổ hổ: "Đám đàn bà hôi hám các người, xem ta có đánh chết các người không?”
Liễu Phán Nhi nghe thấy giọng nói, trực tiếp nhảy khỏi xe bò xuống, nói với Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, nhìn đệ đệ muội muội nhé, nương đi giúp đại tẩu."
Lưu thị lắc đầu, vừa rồi tam đệ muội thật lợi hại, cười nói: "Không sao cả, té ngã thôi, hiện tại không đau rồi. Khoai lang đỏ nướng xong rồi, chúng ta nhanh chóng nhặt khoai lang đỏ lên đưa cho đứa nhỏ ăn đi."
Lời Thôn trưởng Lý nói cực kỳ có quyền uy ở thôn Lý gia, lúc này ra lệnh một tiếng, mười mấy thanh niên trai tráng hung hăng đánh mấy tên hỗn đản.
Liễu Phán Nhi lui về phía sau vài bước, không tiếp tục tiến lên đánh người, nâng Lưu thị dậy: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"
Mặt khác vài người nhìn thấy Liễu Phán Nhi hung hãn như thế thì muốn xông tới, nhưng Thôn trưởng Lý đã dẫn người lại đây, bao vây xung quanh mấy tên hỗn đản: "Đánh cho ta, đám hỗn đản này dám bắt nạt chúng ta!"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, dù sao những lưu manh ác ôn đó có thôn trưởng dẫn người dạy dỗ, chúng ta nhanh chóng trở về che chở cho đứa nhỏ."
Lưu thị đồng ý, có chuyển biến tốt thì thu lại, có năng lực nhưng không cậy mạnh, tam đệ muội làm người đối nhân xử thế rất được.
Sau này chỉ cần nữ nhi của nàng ấy có thể học được hai ba phần bản lĩnh của tam đệ muội, trưởng thành, nàng ấy cũng vui rồi.