Chương 967: Trở Thành Đứa Trẻ Xinh Đẹp Nhất Tài Giỏi Nhất Kinh Thành (2)
Nghe nói như vậy, Triệu đại tướng quân nở nụ cười, giọng điệu tán thưởng: "Cũng khó trách Nguyên Thanh vội vã về nhà như vậy, ở nhà có kiều thê, hơn nữa còn có năng lực như vậy, hiếm lạ."
Sau đó Triệu quản gia lại lân lượt nói chuyện ở kinh thành với Triệu đại tướng quân, để Triệu đại tướng quân có hiểu biết đại khái đối với kinh thành.
Lý Nguyên Thanh dọc đường đi không ngừng nghỉ, bởi vì nhà cách hoàng cung tương đối gần, cưỡi ngựa trong chốc lát đã vê đến nhà. Thân binh mang vào chỉ có ba mươi, còn lại toàn bộ sắp xếp ở ngoài thành.
Hoắc Thành Đạt vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy chỗ rễ tướng quân cưỡi ngựa phía sau một đoàn người đi theo, lập tức hô to: "Tướng quân hồi phủ."
Người gác cổng nghe Hoắc Thành Đạt nói thì lập tức mở cửa lớn ra.
Hôm nay lúc tiếp thánh chỉ mở cửa lớn.
Hiện tại lão gia trong phủ chiến thắng trở vê đương nhiên cũng phải đi cửa lớn.
Lý Nguyên Thanh xuống ngựa, vỗ vai Hoắc Thành Đạt, khen ngợi: "Không tồi, ta giao việc cho ngươi, ngươi đã làm rất tốt. Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm."
Lý Nam nghe nói như vậy, ôm đầu Lý Nguyên Thanh, hôn một cái: "Phụ thân, A Nam rất ngoan. Không tin, người hỏi mẫu thân."
Lý Nguyên Thanh gật đầu, bước nhanh hơn, đi ra ngoài: "Vất vả rồi."
Lý Tiểu Bảo cũng đi theo phía sau, nhưng Lý Nam chạy quá nhanh, cậu không theo kịp.
Lý Nam là đứa nhỏ ngọt ngào, vừa chạy vừa ngọt ngào gọi: "Phụ thân, phụ thân..."
Liễu Phán Nhi và đám nhỏ nghe nói Lý Nguyên Thanh trở về lập tức đi ra đón.
Lý Nguyên Thanh nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy về phía hắn thì ngồi xổm xuống, một tay ôm tiểu nữ nhi, một tay ôm tiểu nhi tử: "A Nam, Tiểu Bảo, có ngoan không?"
Hoắc Thành Đạt càng kích động: "Đây là thuộc hạ nên làm, xin tướng quân yên tâm. Phu nhân cùng tiểu thư và thiếu gia đều đang chờ, mời tướng quân cùng các huynh đệ nhanh chóng vào phủ."
Ba người phía sau cũng vội vàng ôm quyền quỳ một gối xuống: Đa tạ phu nhân."
Liễu Phán Nhi nhìn về phía trượng phu cao lớn anh tuấn, cười đến sáng lạn, nhìn về phía Hoắc Thành Đạt: "Thành Đạt, ngươi sắp xếp tốt cho các huynh đệ mới tới. Canh nóng và nước nóng đều đã chuẩn bị xong, không cần phải khách sáo, lấy rượu ngon và đồ ăn ngon tiếp đãi mọi người."
Hoắc Thành Đạt vội vàng đáp: "Vâng, phu nhân."
"Phụ thân, phụ thân buông con xuống đi. Phụ thân đi đường nhất định vừa mệt vừa đói." Lý Tiểu Bảo thân mật nói, không muốn để cho phụ thân mệt mỏi.
Hoắc Thành Đạt mang thân binh xuống, chiêu đãi những người này.
Nghe Liễu Phán Nhi ban thưởng mọi người càng vui mừng.
Tuy rằng 10 lượng bạc ít hơn so với bọn họ nhận được ban thưởng từ chỗ bệ hạ, nhưng cũng là tấm lòng của phu nhân, trong lòng mọi người có cảm kích.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Miễn lễ, hôm nay nhà chúng ta song hỷ lâm môn, tiền tháng này của tất cả hạ nhân sẽ tăng gấp đôi, ngoài ra, các huynh đệ đi theo một người được 10 lượng bạc.”
Lý Nguyên Thanh đi đến bên cạnh Liễu Phán Nhi, muốn ôm nàng nhưng đứa nhỏ ở đây, hắn sợ Liễu Phán Nhi ngượng ngùng nên đổi thành nắm tay nàng: "Phán nhi, vất vả cho nàng rồi."
Lý Tiểu Bảo nhíu mày, phản bác Lý Nam: "A Nam thật ngốc, lúc muội tắm rửa không phải cũng không chà được lưng sao? Phụ thân là người lớn cũng không chà được, mẫu thân đi qua là để chà lưng cho phụ thân!"
Lý Nguyên Thanh kéo tay Liễu Phán Nhi muốn đi cùng nhau.
Lý Dung đáp: 'Vậy phụ thân đi đi.”
Lý Nguyên Thanh cười cười, sờ sờ đầu A Dung: "Ta ăn ở trong cung rồi, bây giờ còn không đói, ta đi tắm rửa trước. A Dung, con dẫn theo đệ đệ muội muội chơi, lát nữa phụ thân tắm rửa thay quân áo xong sẽ quay lại chơi đùa với các con."
Lý Nam trừng to hai mắt, chớp chớp: "Phụ thân, sao người tắm rửa còn phải dẫn theo mẫu thân?"
Liễu Phán Nhi cười cười, lắc đầu: "Không vất vả. Cũng may chàng trở về an toàn, cả gia đình đoàn tụ. Đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta mau vào nhà ăn tối đi."