Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 999 - Chương 1000: Vung Tiền, Nhặt Tiên (1)

Không Gian tồn trăm tỷ vật tư, mẹ kế đưa con trai chạy nạn Chương 1000: Vung Tiền, Nhặt Tiên (1)

Chương 1000: Vung Tiền, Nhặt Tiên (1)

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì lập tức chán ghét phẫn nộ, nhận lấy bức thư từ trong tay của Lý Nguyên Thanh, cẩn thận đọc.

Sau khi xem xong, nàng cũng tức giận đến không chịu được: "Năm ngoái có người đánh bạc, ta đã ra lệnh, trừng phạt nghiêm khắc, ta còn cho là những người kia sẽ lấy đó mà làm gương. Bây giờ thì tốt rồi, vậy mà lại bắt đầu quen thói cũ, quả nhiên là bùn nhão không dính lên tường được.

Lý Dung cười cười, an ủi mẹ: "Nương, người nào cũng có thói hư tật xấu. Trước đó còn chưa xuất hiện là bởi vì họ chưa có tiền. Bây giờ có tiền thì họ sẽ cảm thấy mình không tâm thường, muốn khoe khoang một chút, muốn tìm kiếm niềm vui."

Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: "Nương, bọn họ đánh bạc ở chỗ nào vậy? Làm sao mà Chu lão tam lại biết? Hắn lại còn viết thư mật báo từ trước, người nào khéo léo như thế, vậy mà còn có thể làm được chuyện tốt như vậy sao?”

Lý Dung gãi gãi đầu: "Đường bá bá cùng Trần bá bá rất giỏi, vậy mà bọn họ không phát hiện ra sao?”

Lý Nguyên Thanh nghe thấy lời của bọn nhỏ thì cười khẽ trả lời: "Không cần lo lắng, Vân Sơn đại ca cùng Quảng Nam đại ca đều là người giỏi, chắc hẳn là bọn họ đã tra được, sở dĩ vẫn chưa ra tay là vì muốn chờ chúng ta trở về. Hoặc có lẽ là còn chưa tới lúc thu lưới.'

Nghe thấy lời của bọn nhỏ thì Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng thở ra: "Sau khi trở về, lập tức bắt những người kia lại, chỉ cân những người kia của thôn Cát Tường đánh bạc thì nhất định phải đuổi họ."

Lý Nguyên Thanh lộ vẻ khinh thường, cười nhạo hai tiếng: "Nhất định là bọn họ đánh bạc ở một nhà nào đó, nếu đuổi người đi, mặc dù bắt đúng người đó nhưng vẫn chưa hết. Người nhà của bọn họ ở trấn Cát Tường thì phải làm sao? Bọn họ không muốn rời khỏi trấn Cát Tường, nhưng lại không nỡ từ bỏ người thân bị đuổi đi."

Lý Nam võ tay: "Cha, biện pháp này rất hay. Không khiến người chết, cũng không đuổi người, người trong thôn cũng không thể oán hận chúng ta, mà còn cảm thấy chúng ta đang giúp bọn họ dạy dỗ đứa con trai không nghe lời của bọn họ."

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi sững sờ: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đánh ba mươi đại bản, sau khi vết thương lành lại thì họ vẫn sẽ tiếp tục đánh bạc."

Lý Nguyên Thanh cười lạnh: "Đầu tiên là phải phạt tiền, nhưng không được dùng tiền trong nhà. Mà phải bị đưa đến mỏ đá, làm công việc khổ cực. Căn cứ vào tiền phạt để xác định xem lao động trong ba năm hay năm năm. Nếu làm không xong thì sẽ không có cơm ăn, còn phải chịu roi. Ta sẽ giao cho quản sự ở nơi đó, một ngày ba bữa, tìm đủ loại lý do để đánh."

Liễu Phán Nhi kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Chàng có biện pháp nào? Dù sao thì lúc trước cũng nói, nếu ai đánh bạc thì sẽ bị nghiêm trị."

Lý Nguyên Thanh cười âm hiểm, nghiến răng nghiến lợi: 'Đánh ba mươi đại bản, đúng là không đáng là gì, lúc đó rất đau nhưng mười ngày nửa tháng sau đó thì sẽ khỏi. Người đam mê cờ bạc sẽ không thể nào thay đổi được. Ta có biện pháp để bọn họ vừa nghĩ tới chuyện đánh bạc thì hai chân lập tức run rẩy."

"Mặt khác, cách mỗi một tháng, cho phép người trong nhà đến thăm một lần, để bọn họ nhớ tới vẻ đẹp trong nhà. Sau thời gian dài, điều này sẽ khiến cho họ cảm thấy vô cùng khổ sở. Vừa nghĩ tới đánh bạc thì sẽ nhớ đến chuyện bị đánh, nghĩ đến cảnh chịu đói, nghĩ đến cảnh mình không thể làm xong công việc vất vả."

"Ngay từ đầu, có lẽ bọn họ sẽ không oán trách nàng, cảm thấy nàng cũng chỉ đang muốn tốt cho thôn, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, cốt nhục phân ly, sinh ly tử biệt, thì những người này sẽ không còn quan tâm đúng sai, nhất định sẽ oán hận chúng ta. Nhất là người trong tộc, mặt ngoài không dám biểu lộ, nhưng trong lòng sẽ nghĩ như vậy.'

Lý Tiểu Bảo cũng cười, giơ ngón cái lên với cha mình: "Cha, người thật tuyệt."

Bình Luận (0)
Comment