"Ầm ầm ầm"
Toàn bộ Chung Linh sơn mạch lúc này bỗng dưng rung chuyển dữ dội, dưới mặt đất xuất hiện những khe rãnh sâu không thấy đáy. Trên bầu trời rộng lớn, một đầu tam tinh điểu hót vang lên một tiếng đáng sợ rồi sau đó phá không bay đi mất dạng, phía sau lưng nó là một tòa núi cao thông thiên, đỉnh núi vươn lên tới tận mây xanh.
Tiếng động kịch liệt này làm cho mấy ngàn chủng tộc yêu thú trong Chung Linh sơn mạch cảm thấy vô cùng bất an, những yêu thú có thực lực từ tứ tinh trở xuống đều lựa chọn tìm nơi ẩn nấp tránh tai kiếp.
Giữa rừng, đột nhiên mặt đất vỡ tung, một con yêu thú khổng lồ hình thù như chuột mở toang mặt đất bò lên. Con chuột này cao gần mấy chục m, hình thể tựa như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển.
Cự thú này là Kim Thiên Thử, yêu thú có cấp bậc tứ tinh, mấy chục năm nay làm chủ một vùng ở Chung Linh sơn mạch, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nó đưa mắt nhìn chung quanh, sau hung dữ gầm gừ mấy tiếng rồi cũng theo theo phương hướng ngược lại với ngọn thông thiên sơn kia mà đi lánh nạn. "Kiếm"
Đúng lúc này một tiếng hét khẽ vang lên, giữa không trung chợt một đạo hắc ảnh xẹt qua. Bóng đen này tốc độ nhanh như gió, khi bay đến chỗ con cự thú hình chuột kia thì bỗng dừng một đạo ảnh kiếm màu đen tuyền xông ra hướng về phía con Kim Thiên Thử mà chém.
Ảnh kiếm này lướt ra, bóng đen kia cũng không có ngừng lại mà vẫn tiếp tục bay đi. Ảnh kiếm như có tích trữ sức mạnh vô biên, kiếm này vừa chạm tới thân hình Kim Thiên Thử ngay lập tức làm cho da thịt của nó đứt ra một mảnh lớn, máu thịt văng tung tóe. "Rống"
Cự thú đau đớn rống lên một tiếng, âm thanh chấn động rừng rậm. Tứ tinh yêu thú thực lực có thể so sánh với cường giả Chân nhân cảnh của nhân tộc, đáng tiếc ảnh kiếm kia lại mạnh mẽ vô cùng, chỉ nhè nhẹ chém thì Kim Thiên Thử đã bị chém lìa đầu, thân thể không lồ ầm ầm ngã xuống mặt đất.
Ngay lúc này ảnh kiếm kia cũng không nán lại, ảnh kiếm lóe lên một cái rồi phóng theo phương hướng mà bóng đen mà bay.
Giữa không trung, mây trắng lượn lờ, chợt "Oang" một tiếng, hư không nứt toát để lộ ra một đầu tử kim chiến xa khổng lồ.
Tử kim chiến xa hình thể khổng lồ, to quá chục m, nó vừa xuất hiện, mấy bóng người áo tím cũng nhảy từ hư không ra, lăng không bay về trước.
Bên trên tử kim chiến xa có đứng hai người nam tử. Người đứng đầu mặt là một lão già áo bào màu tím, đầu tóc bạc trắng, mặt mày hồng hào, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt chứa sét. Bên cạnh lão có một thiếu niên áo đen đang đứng, người này mặt mày vô cùng tuấn tú, trên đầu có đội một cái kim quan sáng lạn, trông không khác gì thiên tử thần triều.
Nếu nhỉn kỹ thì sẽ thấy dung mạo của hai người này có chút hao hao giống nhau, đặc biệt là đôi mắt lấp lóe tia sét cực kỳ bá đạo kia. Lúc này, thiếu niên khẽ chắp tay, lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng trên tử kim chiến xa, nói với lão già tóc bạc: - Thần lão, nếu lần này không có việc gì ngoài ý muốn, thì ngài cứ để ta lo liệu mọi việc. Nhưng mà, trừ khi ta cần trợ giúp, ngài cũng đừng ngoài ý muốn xen vào.
Thiếu niên này nói ra mấy chữ này vô cùng bình thản, nói xong liền thản nhiên thả lỏng tay, bình thản đứng ở bên. Bên cạnh, lão già tóc trắng khẽ gật đầu:
- Ngươi nói phải. Nhưng ta cũng nhắc ngươi 1 câu, nhân ngoại hữu nhân, trên cao có thánh, bên dưới có đế. Một nơi nhỏ bé thế này lại có nó xuất hiện, nghiễm nhiên không phải chuyện thường. - Ta tất nhiên hiểu rõ việc này, nhưng nếu như ta không mạo hiểm thêm một chút thì chẳng phải mọi công sức của phụ thân ta đều trôi theo mây hay sao?
"Xá là gì!"
Lão già trầm mặt lắc đầu, thở dài:
- Phụ thân ngươi tưởng đem ngươi cứu, cho ngươi sống lại thêm một thế thì có thể vô địch thiên hạ, xưng thần. Đáng tiếc, thời đại này không phải tiểu thế tạp nham mà ngươi có thể tùy tiện đạp ra thần vị.
Nhìn thiếu niên không còn bộ dáng bình thản như thường thấy, lão già lại lắc đầu, nói tiếp:
- Như Dao Trì thánh nữ, Hạo Thiên đế nhi, Kiếm Đế, thậm chí là vị thiếu niên vô địch tự xưng Tiểu Hỏa Chủ kia, ngươi còn xa mới là đối thủ của họ, chớ đừng nói là sánh ngang với họ đi phong thần. "Hừ"
Thiếu niên hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Ta tự nhiên có bản lãnh riêng, ngươi xem thiên phú cùng phẩm ngộ của ta có thua kém ai? Cái gì mà đế nhi thánh nữ, ta chẳng có để họ vào mắt đâu.
"Haha"
Lão già nghe vậy liền bật cười ha hả, lão cười cho thiếu niên vô tri:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
- 19.
Thiếu niên ngạc nhiên trả lời
- Nhớ năm đó, Hạo Thiên đế nhi mới 18 đã có thành tựu Chân nhân cảnh, ngươi năm 19, thậm chí Nhất tinh Chân nhân cảnh còn chưa tới thì ngươi so với họ bằng cái gì?
Lặng tai nghe lão già tóc bạc chế giễu, thiếu niên hóa giận, cười dữ tợn nói:
- Thì sao! Chỉ cần ta có được nó, nhất định sẽ đem bọn chúng đạp xuống mặt đất, hung hăng chà đạp, hahaha.
"Vô tri"
Lão già khẽ lắc đầu, thở dài chán nản một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa. Đời trước, gọi là Vạn cổ thời đại, phụ thân của thiếu niên vô tri này, đồng dạng là huynh đệ ruột của lão, có một đoạn truyền kỳ khắc sâu vào dòng sông lịch sử mấy trăm vạn năm Nhân tộc.
Người cố nhân tên là Thiên Trì, ngoại hiệu Thiên Trì thánh tử, danh chấn tám phương, thành tựu Đế cảnh, thiếu một bước nữa phong thần.
Tử kim chiến xa hướng ngọn thông thiên sơn bay đi, chung quanh một đám tu sĩ Lôi tu lượn lờ.
"Núi này không đựng được kim xa, mong chư vị dùng chân của mình mà đi xuống đây đi. Thật đúng là kiêu căng quá nha"
Lúc tử kim chiến xa sắp lại gần đỉnh thông thiên sơn, thì đột ngột từ xa xăm vang lên tiếng cười thanh thoát dễ nghe, nhưng hàm ý lại là châm biếm chế giễu.
Lão già nghe được âm thanh này, chợt cau mày, nói với thiếu niên đang mở to mắt ngạc nhiên ở bên cạnh:
- Thiên Kình thánh tử, tất cả xem ở ngươi. Bên dưới có kẻ mà ngươi muốn đạp lên mặt đó, xuống đi, ta xem ngươi biểu hiện ra sao. "Hừ" Cố lấy lại bình tĩnh, Thiên Kình thánh tử hừ một tiếng, nói:
- Được!
Sau đó hắn quát lớn, dưới chân xuất hiện một vòng sáng màu tím, sấm sét xẹt xẹt. Vòng sáng mang theo Thiên Kình thánh tử bay xuống đỉnh thông thiên sơn, uy áp cường đại chợt từ trong thân thể thánh tử tỏa ra, làm cho không ít tu sĩ vô danh bên dưới không khỏi nuốt lưỡi.