Khống Hỏa Già Thiên

Chương 23 - Tử Linh

Lần đại biến này không chỉ kéo đến rất nhiều cường giả độc vãng mà còn có cả người của thế lực cường đại xuất hiện. Bên dưới một cây đại thụ, có một người đàn ông trung niên đang đứng, người này khí độ trầm ộn, thân thể rắn chắc, tu vi ước chừng là Chân Nhân cảnh tam tinh. "Liệt Đạo chân nhân, mấy tên thiên tài này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào"

Hắn từ lâu đã nghe tên của mấy đại thiên kiêu này, như một năm trước có vị Thánh tử Chân nhân cảnh trung kỳ đánh trọng thương một vị Tôn giả, sau đó thuân lợi đào tẩu, cực kỳ kinh người, hay là từng có thánh nữ diễn biến ra một đó ngộ đạo hàn hoa, làm một vực chấn kinh tựu đem nàng lên tôn thành hậu.

Thiên tài của các đại thế lực ngộ tính cực cao, lại cộng thêm thế lực sau lưng hết lòng phụng dưỡng, thực lực của ai nấy đều vượt xa đồng bạn, trừ khi là Thánh tử đối chiến thánh nữ hoặc tương tự thì mới có thể mong một trong hai bọn chúng chiến bại. Người ngoài, thậm chí la Tôn giả cũng chưa chắc có thực lực nghiền áp bọn này.

Liệt Đạo chân nhân là một lão già đã chừng trăm tuổi, nhưng đạo cốt như ngọc, mắt mài sáng ngời, vô cùng có cần. Chỉ có mái tóc của lão là đã chuyển trắng nếu không ít ai nghĩ lão đã qua hơn trăm cái năm rồi.

Liệt Đạo đứng cùng với trung niên, một cỗ áp lực vô hình đè nén vọt ra chung quanh làm không ít tu sĩ Chân nhân cảnh sơ, trung kỳ cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

Lão già này cau mày nhìn Thiên Kình Thánh tử lăng không mà xuống, trong lòng cũng không có bao nhiêu xúc cảm. Liệt Đạo, sớm đã ngộ ra căn đạo của mình, hắn chủ tu hỏa linh căn, từ nhỏ tiếp xúc nhiều với hỏa linh, tu luyện trăm năm tịnh tiến mới có được ngày hôm nay, cũng không biết lão đã bỏ ra bao nhiêu công sức nữa. Nhưng khi nhìn thấy những Thánh tử, thánh nữ lão lại cảm thấy mình thật nhỏ bé, không luận về tu vi, chỉ cần so tuổi tác thì mấy vị thiên tài đó đã đè ép lão mấy tầng núi rồi, không thể so sánh được. "Người đang xuống là Thiên Kình Thánh tử, năm nay 19, trong lứa Thánh tử, hắn được coi là người yếu nhất, tâm tính dễ phòng nhất."

Người trung niên khẽ gật đầu, hỏi:

- Thực lực của hắn không mạnh hơn ta là bao, thậm chí nếu so tu vi thì ta còn hơn hắn vài cấp bậc.

Nói tới đây hắn bỗng nhíu mày:

- Nhưng mà mấy lão gia hỏa ở trên chiến xa kia thật khủng bố, ngay cả nhìn ta còn không dám nhìn bọn họ nữa. Nếu có va chạm với tên Thánh tử kia, không chừng cái mạng của ta cũng mất.

Liệt Đạo đưa tay vuốt chỏm râu, gật đầu nói:

- Mấy lão già đó tu vi sớm đã vượt ra thế nhân, ta và ngươi thậm chí toàn bộ người ở đây, đối với mấy lão già đó chẳng qua cũng chỉ là một cái xác khô mà thôi, tùy tiện đi chung với mấy vị Thánh tử, Thánh tử tranh đoạt thì cũng có thể xem là tiến hóa thành một cái hình thù dễ nhìn chút cho bọn chút tập luyện.

Người trung niên đắng chát cắn răng, nói:

- Cường giả làm vua a!

Thiên Kình Thánh tử lăng không bay xuống đỉnh núi cao vượt mây, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nếu như không phải chứng kiện màn trò chuyện của y với lão già áo tím kia thì chẳng ai dám nghĩ y là một người dễ đối phó cả. Chí ít hầu hết các tu sĩ ở đây thấy y đều sợ hãi lui về mấy bước, không dám thở mạnh một tiếng, người đầy mồ hôi. "Hừ"

Thiên Kình hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn mấy tên tu sĩ, thầm chửi trong lòng một lũ tạp nham. Sau đó đưa mắt nhìn về một phía, đằng đó có một cô gái áo tím, dáng người lòi lõm đang bình thản đứng nhìn về phía này, trên miệng ả mang theo ý cười, phảng phất xem hắn như là một món đồ chơi.

Con ả này không ngờ cũng nghe được tin tức này, nhưng mà cũng phải, nếu như đám gia hỏa kia không bận cơ duyên khác thì đã sớm tụ ở lại đây một đống rồi. Thiên Kình thầm nghĩ, một lúc sau liền lên tiếng, nói với cô nàng áo tím: - Đã lâu không gặp, Tử Linh tiên tử.

Người được gọi là Tử Linh chính là cô gái áo tím lúc này, diện mạo của nàng như là tiên tử chín tầng trời, cả người không vướng tục khí, có điều phong thái của nàng lại khá là khinh người, thường không để đám đồng bạn vào trong mắt, cùng lắm là dùng nửa con mắt liếc, chung quy không quá quan tâm.

Tính tình nàng như vậy một phần là do bồi luyện, hơn nữa luận về thực lực trong đồng tuổi, khó có ai có thể so với nàng. Người mà nàng kiêng kị rất ít và hiển nhiên Thiên Kình Thánh tử không nằm trong số này. "Uy phong thật lớn, không biết khi bị đánh thì có còn uy phong như vậy không!"

Tử Linh không hề khách khí lên tiếng cười nhạo, nàng biết bên trên lão già kia vẫn đang âm thầm quan sát tình hình của Thiên Kình Thánh tử, nhưng nàng biết trừ khi nàng muốn đem hắn giết chết còn không thì lão nhất định không ra mặt, vì thế nàng cũng không có kiên nể gì nói ra một câu như vậy.

Thiên Kình nghe nàng nói, sắc mặt nháy mặt nổi lên một mảng đỏ hồng. Con ả chết tiệt, hắn trong lòng thầm mắng vài câu. Hắn cố kìm nén cảm xúc tức điên của mình, nặn ra một nụ cười thàn nhiên: - Tiên tử thật biết đùa nha, haha.

Tử Linh nhìn hắn giống như nhìn tên ngốc, khẽ cười tự nói:

- Giả bộ hay thật.

Tuy tiếng nói của nàng rất nhỏ, nhưng người hầu hết đều có thực lực Chân nhân cảnh, một câu nói nhỏ của nàng tất nhiên tất cả đều nghe lọt vào tai. Bọn họ vì thế mà nén cười, trong lòng cũng chửi rủa Thiên Kình mấy câu tức bụng.

Thái độ của tên Thánh tử này làm nhiều người không thích, tu vi vẫn chưa chính thực đạp vào Chân nhân cảnh, nhưng thái độ lại ngông cuồng tự cao. Nếu không phải hắn phía sau có cả một thế lực bảo hộ thì không đừng đã có người nhảy lên đánh với hắn một chận. "Ầm Ầm"

Đúng lúc mọi người đang thả lỏng tâm tình thì mặt đất chợt kêu lên ầm ầm mấy tiếng, giữa chân mọi người xuất hiện mấy vết nứt âm u đáng sợ, một cỗ khí nóng bức từ bên trong khe nức bay ra làm mọi người nháy mắt tập trung cao độ.

Đằng kia, Liệt Đạo chân nhân nhìn thấy cảnh nứt đất này, vui mừng hô lên một tiếng:

- Cửa đã thông, Mạc Long, chờ chút nữa vết nữa rộng ra thì ta và ngươi mau nhảy vào, chiếm trước tiên cơ.

- Được.

__

Từ một góc rừng, một tên tráng hán đầu trọc thân thể như sắt thép nện chân vào mặt đất âm ầm ầm, bên dưới hắn một vết nứt trải dài đã bị hắn nện vỡ nát. Hắn cười lạnh mấy tiếng rồi liền nhảy xuống, gặp khe nứt nhỏ liền dùng cánh tay trần nện vào vách đá rồi cứ vậy mà từ từ rơi xuống.

__

Tử Linh tiên tử bình thản nhìn mọi người đang hốt hoảng, từ trong tay nàng hiện ra một cây kiếm nhỏ, có tử khí bao phủ, có hoa sen khí tức tản mác ra, phảng phất như một đóa sen đang xuất hiện cùng với kiếm ý thông thiên. Nàng cầm kiếm trên tay, khẽ liếc Thiên Kình trầm giọng nói: - Biết điều thì tránh xa ta ra một chút.

Nàng nói xong, kiếm nhỏ trên tay vung ra, một đạo kiếm quang sắc như dao cạo bay ra chém thẳng vào một vết nửa dài dưới chân, ngay lập tức mặt đất vỡ tung để lộ ra một cái lỗ to lớn sâu mấy m. Tử Linh hừ lạnh một tiếng liền nhảy vào cái lỗ, trong nháy mắt biến mất.

Bên cạnh, Thiên Kình nhìn cảnh này mà mắt nổi đom đóm, hắn cắn răng từ bỏ ý định nhảy vào cái lỗ kia, tế ra một thanh thương bạc, thương này có lôi ý ẩn hiện, bàng bạc vô cương, giống như ngựa hoang xuất chuồng, vừa ra đã rẹt rẹt nổi giận, bá đạo vô cùng. Hắn cầm thương công kích khe nứt, đáng tiếc loại đất này dường như được hỏa khí ở dưới nuôi dưỡng nên rất cứng chắc. Nhưng cũng chỉ một thời gian, khe nứt đã bị bổ ra một cái rãnh rộng, thấy vậy Thiên Kình liền nhảy vào cái lỗ, cũng biến mất.

Rất nhiều tu sĩ lúc này đều đã nhảy xuống bên dưới thông qua khe nứt.

Từ trên bầu trời, ánh nắng gay gắt chíu xuống mặt đất, giữa ánh sáng, đột nhiên có một bóng đen từ vách núi nhảy lên, hai chân đặt vững vàng trên mặt đất, ánh mắt bình thản nhìn tình hình trước mặt, trong lòng lầm bầm: - Không ngờ có thể niết bàn. Rốt cuộc... gặp được một người quen.

Bình Luận (0)
Comment