Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 57

“Vậy thứ Hai tuần sau mình mang đến cho cậu nhé?” Diêu Nhất vui mừng, tinh thần phấn chấn nói.

Con búp bê đó Diêu Nhất để ở biệt thự trên núi Lộc Cốc, cuối tuần phải tới đó một chuyến.

“Được.” Phó Xuyên nhẹ nhàng đồng ý.

Đến thứ Năm, bố mẹ Diêu đã trở về sau chuyến công tác. Diêu Nhất đang ngồi làm bài tập trong phòng khách, nghe thấy tiếng chìa khóa kêu loảng xoảng bên ngoài, dường như người ngoài cửa đang rất vội vã.

“Nhất Nhất, bố mẹ về rồi đây.” Lâm Tú Ngọc vừa bước vào cửa đã lớn tiếng gọi, hoàn toàn không hợp với khí chất thanh lịch của bà.

“Bố, mẹ.” Diêu Nhất đặt sách xuống, đứng dậy định ra đỡ đồ đạc trên tay bố Diêu.

Nhưng Lâm Tú Ngọc đã chặn lại: “Đầu gối con còn bị thương, đừng động đậy lung tung làm gì.”

“Ồ, con khỏi hẳn rồi.” Diêu Nhất hồn nhiên đáp.

“Khỏi cái gì mà khỏi, để mẹ xem nào.” Lâm Tú Ngọc liếc mắt ra hiệu cho bố Diêu mang đồ đi cất.

Diêu Nhất bị ép ngồi xuống sofa. Sau khi hỏi rõ là chân nào, Lâm Tú Ngọc bắt đầu xắn ống quần con gái mình lên kiểm tra.

Dù đã qua mấy ngày mảng bầm tím vẫn chưa tan hết, dấu vết trên đó vẫn còn rõ ràng.

“Mẹ, không đau nữa mà.” Diêu Nhất thấy Lâm Tú Ngọc im lặng mãi, lúng túng nói.

“Bị thương ra thế này, nếu không phải Tiểu Phó nói với mẹ, con định giấu bố mẹ luôn đúng không?” Lâm Tú Ngọc không hài lòng nói.

Diêu Nhất vội vàng giải thích: “Nhưng con khỏi rồi mà, hơn nữa, Phó Xuyên còn đưa con thuốc xoa bóp nữa.”

Lâm Tú Ngọc gật đầu: “Tiểu Phó đúng là người tốt.”

Sau khi cất đồ đạc xong, bố Diêu liền đi đến, xoa đầu Diêu Nhất: “Con gái phải biết tự chăm sóc bản thân, bố mẹ đâu thể ở bên cạnh con cả đời.”

“Dạ.” Trước nay Diêu Nhất không bao giờ cãi lại lời bố mẹ, nhưng có nghe lời hay không lại là chuyện khác.

“Thuốc xoa bóp đâu? Để bố bôi cho con.” Bố Diêu nhìn thấy mảng bầm tím trên đầu gối con gái, không khỏi giật mình.

Diêu Nhất chỉ vào tủ đồ: “Con để ở đó rồi.”

“Nhất Nhất, tháng mười hai con phải đi Bắc Kinh tham gia trại đông đúng không?” Lâm Tú Ngọc ngồi bên cạnh, vừa nhìn bố Diêu ngồi xuống bôi thuốc cho con gái vừa hỏi.

Diêu Nhất cố gắng phớt lờ cảm giác nóng rát khi thuốc chạm vào đầu gối, gật đầu: “Vâng, đi khoảng một tuần.”

“Lần trước ông ngoại gọi điện nói nhớ con, con đi Bắc Kinh thì tiện ở nhà ông luôn… Lão Diêu, nhẹ tay chút!” Lâm Tú Ngọc thấy Diêu Nhất nhăn mặt, liền đập vào tay bó Diêu.

“Ây, thuốc xoa bóp phải nhấn mạnh mới hiệu quả.” Bố Diêu phản bác.

Nghe câu nói quen thuộc từ Phó Xuyên trước đó, Diêu Nhất không nhịn được cũng gật đầu: “Bố nói đúng mà.”

Lâm Tú Ngọc nhìn Diêu Nhất vừa bực mình vừa buồn cười: “Mẹ chỉ lo con đau thôi.”

“Không sao đâu ạ.” Diêu Nhất ngồi ngoan ngoãn trên sofa.

“Mẹ biết con ngoan.” Lâm Tú Ngọc nhìn con gái mình đã lớn thế này, không khỏi thở dài cảm thán. Ngoại trừ thói quen nhặt mấy thứ lặt vặt kỳ lạ và không chịu ngủ đúng giờ, thì những lúc khác Diêu Nhất rất ngoan.

Vì đầu gối của Diêu Nhất bị thương, gần đây đồ ăn trong nhà ngày càng ngon hơn nữa. Chỉ là Diêu Nhất không mập lên được bao nhiêu, ngược lại bố Diêu lại béo lên trông thấy.

Cuối tuần, Diêu Nhất phải lên núi Lộc Cốc một chuyến, bố Diêu lái xe đưa cô đi, không để cô tự bắt xe lên đó.

“Con để quên cái gì ở biệt thự thế? Để bố lấy giúp là được, sao nhất định phải tự đi một chuyến?” Bố Diêu ngồi phía trước hỏi.

Diêu Nhất nằm bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh núi non: “Con cất kỹ rồi, chưa chắc bố đã tìm thấy đâu.”

Con búp bê mà Diêu Nhất làm được đặt trong một chiếc hộp, chiếc hộp không lớn, nhiều nhất chỉ chứa được hai con búp bê. Trước đây những con búp bê Diêu Nhất làm phần lớn đã tặng cho những đứa trẻ không quen biết, nhưng trong hộp vẫn có một con búp bê luôn nằm đó, chưa hề động đến dù đã rất nhiều năm trôi qua.

Đến biệt thự, bố Diêu đi cùng Diêu Nhất vào trong, sau đó ra ngoài tưới nước cho cây xanh bên ngoài nhà mình.

Diêu Nhất bước vào phòng mình, tìm trên kệ sách ở phía trên cùng một chiếc hộp tinh xảo nhưng có vẻ hơi cũ.

Trên hộp có một lớp giấy mỏng phủ lên, để tránh bụi bặm. Khi mở ra, bên trong hộp sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.

Chiếc hộp này có thể nói là vật mà Diêu Nhất chăm sóc kỹ lưỡng nhất, suốt bao nhiêu năm, ngoài việc tự nhiên bị cũ đi, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ban đầu.

Bên trong hộp có một lớp vải mềm lót ở dưới, con búp bê sứ được đặt chính giữa.

Diêu Nhất nửa quỳ trên đất, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp rất lâu, cuối cùng đóng lại, mang luôn chiếc hộp xuống lầu.

Bố Diêu cũng vừa tưới nước xong và đi vào trong.

“Xong rồi à?” Bố Diêu đặt đồ trong tay xuống và hỏi.

Diêu Nhất gật đầu rồi đi ra ngoài cùng bố Diêu.

“Chiếc hộp này… con lấy ra làm gì vậy?” Bố Diêu nhìn thấy vật trong tay con gái, ngạc nhiên vô cùng.

“Sao vậy ạ?” Diêu Nhất không hiểu, mở chiếc hộp ra, lộ ra con búp bê mặc áo khoác xanh bên trong, “Con định tặng con này cho bạn, chiếc hộp này vừa vặn để đựng nó.”

Bố Diêu ngạc nhiên nhìn Diêu Nhất: “Trước đây con rất thích chiếc hộp này, con không nhớ à?”

Những thứ trong hộp họ chưa từng thấy qua, nhưng hồi nhỏ Diêu Nhất rất thích chiếc hộp này, không ai được phép động vào nó.

Diêu Nhất nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay, cúi đầu nghi hoặc: “Con á? Có sao? Con không nhớ gì cả.”

“Chiếc hộp này mẹ con mua ở một cửa hàng thủ công ở Dương Châu, con lấy đi rồi, sau đó không ai trong nhà được phép động vào.” Bố Diêu nhớ lại, “Lúc đó con còn nhỏ, mới có sáu hay bảy tuổi thôi. Mẹ con vô tình chạm vào một lần, con đã nổi giận lắm.”

“Con á?” Diêu Nhất hoàn toàn không thể tưởng tượng được hình ảnh mình đã từng nổi giận như thế, trong ký ức của cô, cô chưa bao giờ nổi giận với ai.

Bố Diêu cười: “Nhất Nhất bây giờ lớn rồi, có lẽ không nhớ nữa.”

Nhắc đến việc con cái lớn lên, bố Diêu cũng quên mất việc hỏi về con búp bê trong hộp.

Sáng sớm thứ Hai, khi trời vừa sáng, Diêu Nhất vội vã chạy xuống cầu thang, tay nắm chặt chiếc hộp đựng con búp bê.

Phó Xuyên đã đứng chờ sẵn ở cửa, anh đứng bên cạnh chiếc xe đạp, bộ đồng phục rộng lớn không thể che giấu được vóc dáng cao ráo, trong làn sương mù mờ ảo, anh càng thêm nổi bật.

“Phó Xuyên.” Diêu Nhất không hiểu sao trong lòng lại vui vẻ, giọng nói khi gọi ra mang theo sự hào hứng.

Phó Xuyên, người vốn đứng đó với khí chất lạnh lùng, khi nghe vậy, anh nhướn mày, nhìn Diêu Nhất, trên mặt lộ ra một chút ấm áp, khiến khí lạnh xung quanh cũng giảm đi ít nhiều.

“Chào buổi sáng.” Phó Xuyên khẽ nói.

“Chào buổi sáng.” Diêu Nhất bước nhanh tới, trực tiếp đưa chiếc hộp trong tay cho anh. “Con búp bê sứ ở trong này.”

“Cảm ơn.” Phó Xuyên không mở hộp mà chỉ đặt nó vào trong ba lô của mình.

Diêu Nhất quen thuộc ngồi vào ghế sau của xe đạp, kéo tay áo của Phó Xuyên.

“Ngồi vững chưa?” Phó Xuyên nghiêng đầu hỏi.

Diêu Nhất gật đầu: “Ừ.”

Phó Xuyên không vội đi, mà tháo đôi găng tay da của mình xuống. Anh quay người, cúi đầu chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ của Diêu Nhất, quấn lại cẩn thận, che gần hết khuôn mặt cô.

Sau khi làm xong những việc này, Phó Xuyên mới bắt đầu đạp xe đến trường.

Diêu Nhất ngồi trên yên sau, một tay nắm chặt tay áo của Phó Xuyên, tay còn lại vuốt ve chiếc khăn quàng cổ của mình, ánh mắt vẫn dõi theo lưng anh.

Phó Xuyên… liệu cậu ấy có muốn yêu cô không?

Trong lòng Diêu Nhất đầy nghi hoặc, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Liệu dự đoán của Hàn Tiêu Tiêu có đúng không? Phó Xuyên thật sự muốn yêu cô để củng cố thành tích của mình sao?

Không thể trách Diêu Nhất nghi ngờ, thật sự là vừa rồi hành động của Phó Xuyên quá giống với những kỹ thuật trong cuốn “Sổ tay Tình Yêu”.

Diêu Nhất rơi vào trạng thái suy nghĩ, cô đang tự hỏi liệu có nên hành động trước để chiếm ưu thế không.

Đúng vậy, phải khiến Phó Xuyên lầm tưởng rằng mình thật sự thích anh, như vậy anh mới lơ là cảnh giác!

Ngồi ở ghế sau, Diêu Nhất trầm ngâm. Có vẻ như cô cần phải nghiên cứu kỹ càng cuốn “Sổ tay Tình Yêu” hơn nữa. Quả thật, những người có thành tích tốt trong môn Ngữ văn khi hiểu vấn đề thật sự rất xuất sắc!

Phó Xuyên học những kỹ thuật trong cuốn sổ tay một cách thuần thục và tinh vi. Trong lòng Diêu Nhất có ba phần khâm phục, bảy phần không phục.

Rõ ràng vừa rồi cô vẫn mang tâm trạng đối đãi thân thiện với bạn học, chỉ mất chưa đầy hai phút, lập trường của Diêu Nhất đã hoàn toàn thay đổi.

Khi đến trường, Diêu Nhất không như mọi khi trực tiếp đến tòa nhà học, mà lại bước theo Phó Xuyên đến bãi đậu xe.

“Chuyện gì vậy?” Phó Xuyên quay người hỏi.

Diêu Nhất mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, chân thành nói: “Mình đợi cậu đi cùng.”

Phó Xuyên hơi ngẩn người, khóe môi không khỏi nở một nụ cười. Anh nhanh chóng lấy lại phản ứng, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Sương mù ngày càng dày đặc, mọi thứ xung quanh trắng xóa. Sáng nay còn có thể nhìn rõ người xung quanh, giờ đây trong phạm vi năm mét, người với người đều không thể nhìn rõ nữa.

Diêu Nhất phải đi sát phía sau Phó Xuyên để không bị lạc mất anh.

Phó Xuyên tìm được một chỗ trống và đỗ xe xong, vừa quay lại, Diêu Nhất liền lao thẳng vào ngực anh. Không biết vì lý do gì, Phó Xuyên không lên tiếng nhắc nhở, mà chỉ đỡ cô lại khi cằm cô gần như sẽ đụng vào anh.

“Cẩn thận.” Phó Xuyên nửa ôm Diêu Nhất, do tư thế này, anh đang ghé vào tai cô nói.

“Ừm.” Diêu Nhất ngơ ngẩn đáp lại, sương mù quá dày, lại vì tâm trí đang bận suy nghĩ chuyện khác nên không kịp phản ứng.

Cả hai trong tư thế ôm nhau, thoạt nhìn có vẻ như là một cặp đôi đang thân mật trong bãi đỗ xe đạp.

“Giữa ban ngày ban mặt, có thể chú ý hình tượng một chút không?” Một giọng nữ gần đó đột ngột vang lên, “Đây là trường học, không phải chỗ để các cậu yêu đương!”

Diêu Nhất và Phó Xuyên đồng loạt nhìn về phía cô gái vừa lên tiếng, có lẽ cô ấy cũng là học sinh đến để đỗ xe, chỉ có điều sương mù quá dày, không thể nhìn rõ mặt.

Phó Xuyên nhíu mày, đang định lên tiếng thì Diêu Nhất đã chen nói trước: “Nhưng dù cậu không yêu đương, thành tích học tập cũng không tốt.”

Người có thành tích tốt nhất đang đứng bên cạnh cô, trong lòng Diêu Nhất không phục.

Trường trung học có các khối lớp khác nhau, thời gian tự học buổi sáng cũng khác nhau. Khối 12 bắt đầu sớm nhất, còn khối 10 để học sinh có thể nhanh chóng làm quen, giờ tự học được bố trí sau khối 11. Vì vậy, lúc này chỉ có học sinh khối 11.

“Nhưng thành tích của tôi cũng tốt hơn các cậu!” Có vẻ cô gái bị chạm vào điểm yếu, giọng nói trở nên cáu kỉnh.

Phó Xuyên buông Diêu Nhất ra, nhẹ giọng nói: “Cậu đi ra khỏi bãi đỗ xe trước, đợi mình ở bồn hoa đầu tiên bên phải.”

“Ừm.” Diêu Nhất ngoan ngoãn quay người đi, hiện giờ cô quyết định sẽ theo sát Phó Xuyên, dù sao thì cũng đang chuẩn bị tỏ tình với anh.

Khi Diêu Nhất đã ra ngoài, Phó Xuyên mới bắt đầu bước về phía cô gái vừa nãy.

“Thế nào, cậu còn định bắt nạt con gái nữa à?” Cô gái lên tiếng, có vẻ lo lắng vì sợ Phó Xuyên là một học sinh cá biệt trong trường, giọng điệu có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, “Đây là trường học đấy, nếu cậu làm bậy, chắc chắn sẽ bị đuổi học!”

Phó Xuyên không để ý đến những lời vô lý của cô ta, từng bước tiến lại gần, cho đến khi hai người có thể nhìn rõ mặt nhau.

“Tôi nghĩ, thành tích của bạn chắc chắn không thể tốt hơn tôi được.” Phó Xuyên nói với vẻ lạnh lùng, “Chăm chỉ học là chuyện của bạn, yêu đương là chuyện của tôi. Bạn học, đừng can thiệp vào chuyện của người khác, hãy dành thời gian học hành đi. Nếu thật sự yêu việc học, thì đừng mãi nhìn người khác.”

Cô gái đã không còn lời nào để đáp lại. Khuôn mặt và mái tóc dài của Phó Xuyên là những đặc điểm nổi bật của anh, ai lại không biết Phó Xuyên, học sinh khối 11, đã khiến Diêu Nhất, người sắp trở thành huyền thoại ở thành phố Yến, phải chịu thua hoàn toàn.

Cô có thể so được với anh về thành tích sao? Hơn nữa, cô này thậm chí chưa bao giờ lọt vào top 100.

Nói xong, Phó Xuyên cũng không bận tâm đến vẻ mặt khó coi của cô gái, anh thẳng thừng bước đi.

Cô gái đứng yên tại chỗ, mặt mày tái xanh, cuối cùng nảy ra một câu hỏi mới: “Nếu người đứng đầu khối đang yêu, vậy cô gái vừa rồi là ai?”

Bình Luận (0)
Comment