Không Học Nữa, Yêu Thôi! - Hồng Thứ Bắc

Chương 58

Diêu Nhất ra khỏi bãi đỗ xe nhưng không đi xa, cô đang suy nghĩ về chuyện tỏ tình. Sắp phải đến Bắc Kinh để chuẩn bị cho trại huấn luyện mùa đông, không thể trì hoãn thêm nữa, một lát nữa anh ra ngoài là cô sẽ tỏ tình luôn!

Đứng giữa làn sương mù dày đặc, trong lòng Diêu Nhất cảm thấy khá tủi thân. Cô nghĩ mình rất vất vả, vừa phải học, vừa phải cố gắng yêu đương với người đứng đầu khối.

Theo đuổi người ta thật mệt mỏi!

“Đi thôi.” Phó Xuyên cầm theo cặp sách của Diêu Nhất bước ra.

Trong lòng  Diêu Nhất giật thót, vội vàng quay lại nhìn Phó Xuyên, lời tỏ tình suýt nữa thì thốt ra nhưng cô nhanh chóng nuốt lại. Có lẽ nói khi vào lớp thì tốt hơn.

Phó Xuyên không biết Diêu Nhất đang nghĩ gì, anh bước đi cạnh cô về phía tòa nhà lớp học.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Diêu Nhất vẫn liếc nhìn Phó Xuyên, lòng cô xoay chuyển không yên.

Hình như hôm nay mọi người trong lớp đều có vẻ hơi bồn chồn, ngồi trên bàn mà không mấy yên tĩnh. Nhiều người nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng trò chuyện với bạn bè ngồi trước hoặc sau mình.

“Diêu Nhất, lúc cậu đến có nhìn rõ đường không?” Hàn Tiêu Tiêu thấy Diêu Nhất đến, vui vẻ hỏi.

Diêu Nhất ngớ người một lúc, vì trên đường đến lớp cô chỉ mải nghĩ về chuyện khác, chẳng chú ý gì đến xung quanh. Cô cố nhớ lại tình huống khi ra khỏi nhà và xuống xe sáng nay.

“Lúc đi không có sương mù dày như vậy.” Diêu Nhất nhận cặp sách từ tay Phó Xuyên rồi ngồi xuống.

Hàn Tiêu Tiêu giả vờ không để ý đến hành động của cô, nói: “Sương mù hôm nay dày quá! Vừa nãy tận mắt mình thấy nó bỗng dưng lan ra, che khuất tất cả những gì có thể nhìn thấy.”

Ở thành phố Yến, sương mù dày như vậy rất hiếm, vì thế mọi người đều cảm thấy rất phấn khích, đặc biệt là đám sương mù đột ngột tràn ra, so với hình ảnh trong phim cũng không kém chút nào.

“Không biết có được nghỉ học không.” Triệu Tiền vừa nhai bánh rán vừa nói.

“Chắc là không đâu.”  Hàn Tiêu Tiêu  chán nản, cô cũng không muốn ngồi trong lớp học khi mà thời tiết mới mẻ như vậy.

Mặc dù học sinh lớp 11-0 có thái độ học tập rất nghiêm túc, nhưng ai mà không muốn được nghỉ học? Dù về nhà cũng chỉ có làm bài tập thôi.

Diêu Nhất không mấy quan tâm đến việc nghỉ học, cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để tỏ tình với Phó Xuyên \, nhất định không thể để anh tỏ tình trước mình, phải giành quyền chủ động!

“Phó Xuyên.” Cuối cùng Diêu Nhất cũng lấy hết dũng khí định nói ra, nhưng lúc này lão Hàn từ ngoài bước vào.

Phó Xuyên liếc nhìn Diêu Nhất một cái, cả hai không nói gì, im lặng lắng nghe lão Hàn đang nói chuyện trên bục, tìm cách kích thích hứng thú học tập của các học sinh.

“Lớp 11 là giai đoạn quan trọng, nếu các em không mắc sai sót năm nay, thì sang lớp 12 sẽ nhẹ nhàng hơn.” Lão Hàn nhìn những học sinh đang xao lãng dần trở nên yên tĩnh, hài lòng nói tiếp, “Học tập như là chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi. Các em phải nắm vững cơ hội này. Phải biết rằng các lớp sau đang nhắm đến chỗ ngồi của các em, họ đang chờ xem ai sẽ bị loại khỏi lớp này.”

Sau khi nói một hồi, lão Hàn mới cho mọi người bắt đầu học, còn mình thì ra ngoài.

“Chuyện gì vậy?” Phú Xuyên thấy thầy giáo đã đi, lập tức quay lại hỏi Diêu Nhất.

Diêu Nhất nắm chặt ngón cái, cảm thấy căng thẳng: “Cậu, mình… sau tiết học thứ hai, đi mua đồ ăn không?”

Phó Xuyên ngẩn người, đôi mắt thanh thoát, đẹp đẽ của anh cũng thoáng hiện vẻ ngơ ngác.

“Cậu… nếu không muốn thì thôi vậy.” Diêu Nhất cũng không biết mình đang nói gì nữa.

“Được.” Phó Xuyên, người từ trước đến nay chỉ từng mua một ly nước đường nâu ở một quán trà sữa nào đó, sau khi phản ứng lại liền gật đầu đồng ý.

Vì cuộc hẹn ở căng tin sau tiết học thứ hai, Phó Xuyên và Diêu Nhất bắt đầu mất tập trung trong hai tiết học đầu.

Hai tiết học này là của thầy giáo môn Ngữ Văn, thường thì Phó Xuyên và Diêu Nhất luôn là hai nhân vật mà thầy giáo chú ý. Điểm trọng yếu trong bài kiểm tra Ngữ Văn chính là phần viết văn, các phần còn lại đối với sức học của học sinh lớp không chuyên thì không cần phải nói thêm, đều là kiến thức cơ bản, vì vậy khi giảng bài thầy giáo Ngữ Văn thường sẽ tập trung vào việc giải thích các đề tài liên quan đến bài viết.

Và Phó Xuyên, là một học sinh viết văn cực kỳ xuất sắc, đương nhiên anh xứng đáng được thầy giáo chú ý. Cùng với đó, việc so sánh cũng là điều cần thiết, việc chỉ ra một đại diện kém cỏi để chỉ trích cũng không thể thiếu, Diêu Nhất chắc chắn sẽ là người bị chỉ trích.

Tiết học này giảng về bài kiểm tra Ngữ Văn tuần trước, trước tiên thầy giáo Ngữ Văn lấy bài kiểm tra của Phó Xuyên ra đọc. Bài viết rõ ràng, mạch lạc, với những suy nghĩ biện chứng độc đáo, làm người ta cảm thấy mới mẻ nhưng lại không đi lạc đề.

“Phó Xuyên, em luận giải từ góc độ này rất độc đáo, viết rất hay, cả lớp không ai nhìn vấn đề từ góc độ này.” Thầy giáo Ngữ Văn hài lòng nhìn về phía cuối lớp, nơi có Phó Xuyên, “Phó Xuyên, em có thể kể cho chúng tôi nghe khi đọc đề bài, em đã phát hiện ra luận điểm này như thế nào không?”

Phó Xuyên ngồi thẳng lưng, đôi mắt cụp xuống, hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của thầy giáo.

Thầy giáo Ngữ Văn tưởng mình nói hơi nhỏ, liền nâng cao giọng thêm một chút.

Phó Xuyên vẫn không phản ứng.

Hàn Tiêu Tiêu lén lút quay đầu lại, có ý tốt đụng nhẹ vào bàn của Phó Xuyên.

Lúc này, Phó Xuyên mới lười biếng nâng mí mắt lên, ánh mắt chớp qua một tia sắc bén, nhưng ngay lập tức đã che giấu đi.

Khoảng hai phần ba lớp học đều quay lại nhìn Phó Xuyên, dù có ngây người đến đâu anh cũng lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Chắc chắn là thầy giáo đã gọi tên anh.

Thầy giáo Ngữ Văn thật sự rất chú trọng Phó Xuyên, nên không tìm thêm chuyện, trực tiếp bỏ qua.

“Bài viết tốt tôi đã đọc xong, giờ chúng ta hãy xem thử, cũng là nhìn vấn đề từ góc độ khác, nhưng của một số bạn…” Thầy giáo Ngữ Văn cúi đầu rút ra một bài kiểm tra, thở dài một hơi thật sâu, “Các em tự cảm nhận đi.”

Một bài văn vừa đọc xong, cả lớp ai cũng biết là ai viết.

Dù sao, việc viết một bài văn mà giống như là dịch ngoại văn, tựa như có giọng điệu của bản dịch, người như vậy không chỉ ở lớp này, mà toàn trường chỉ có một người.

“Theo tôi quan điểm trong bài viết này là đang lợi dụng kẽ hở trong ngôn từ, tìm lỗi logic từ chữ nghĩa, liệu có ý nghĩa không?” Thầy giáo Ngữ Văn nói có vẻ ẩn ý, “Chúng ta đâu phải đang làm toán.”

Ban đầu thầy giáo Ngữ Văn đối với Diêu Nhất vẫn rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn, nhưng một lần lại một lần bị chính những lý luận mâu thuẫn và không thể phản bác trong bài luận của cô khiến thầy tức đến mức gần như không chịu nổi. Ngay cả người hiền lành nhất cũng phải thay đổi.

“Em thấy sao, Diêu Nhất?” Thầy giáo Ngữ Văn bước xuống bục giảng, dựa vào bàn học của học sinh hàng ba, từ tốn nói.

Diêu Nhất mở to đôi mắt, chăm chú nhìn bảng đen suốt một lúc lâu mà không chớp mắt.

Lại thêm một người mất tập trung.

“Diêu Nhất!” Lần này thầy giáo Ngữ Văn thật sự tức giận, tay đập mạnh xuống bàn của học sinh ở hàng ba, “Giữa ban ngày ban mặt mà em đã bắt đầu mơ mộng rồi sao?!”

Diêu Nhất chẳng thèm nghe, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để nói chuyện yêu đương với Phú Xuyên sau giờ giải lao tiết thứ hai.

“Diêu Nhất, em muốn làm tôi tức chết sao?” Cơ thể thầy giáo Ngữ Văn hơi loạng choạng, tay cầm bài kiểm tra cũng run lên, “Các em… một người lại một người như vậy.”

“Diêu Nhất.” Hàn Tiêu Tiêu quay đầu lại kêu lên.

Lần này, Triệu Tiền còn đẩy nhẹ vào bàn của Diêu Nhất, cô mới ngơ ngác lấy lại sự chú ý.

Bên cạnh, Phó Xuyên cũng kéo lại những suy nghĩ lơ đãng của mình.

“Các em ra ngoài đứng phạt cho tôi, tỉnh táo lại đi!” Thầy giáo Ngữ Văn, người chưa từng nổi giận trong lớp, lần đầu tiên tức giận đến mức bùng nổ.

Không phải vì cảm thấy uy tín của mình bị thách thức, mà là vì hai học sinh này đều là những người thầy rất quan tâm, vậy mà cả hai lại cùng lúc đần độn như vậy.

Phó Xuyên và Diêu Nhất nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng quay đi. Cả hai cầm sách Ngữ Văn rồi đi ra ngoài.

“Đứng ở hành lang, các em suy nghĩ kỹ lại đi!” Thầy giáo Ngữ Văn tức giận đến mức làm bài kiểm tra trên tay rơi xuống đất, may mà một bạn học bên cạnh nhặt lên giúp.

Cả hai đã đi học nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bị phạt đứng ngoài, nên không quen lắm. Cả hai mất một lúc lâu mới tìm được một chỗ đứng tạm ổn, rồi đứng đó cho đến khi hết tiết học.

Thầy giáo Ngữ Văn bước ra ngoài, đứng ở cửa: “Hai em phải suy nghĩ kỹ trong hai tiết học này, lần sau còn xảy ra tình huống như vậy thì đừng có lên lớp của tôi nữa.” Nói xong, thầy đóng cửa lại “rầm” một tiếng.

Diêu Nhất còn chưa kịp nói ra tiếng “ô” trong miệng.

Bên ngoài cửa vẫn dày đặc sương mù, không những không tan đi theo thời gian, mà còn càng lúc càng đậm đặc, gần như đã thành một khối.

“Lạnh không?” Phó Xuyên đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tệ quá, sao cậu ấy lại nói trước mình. Diêu Nhất vô thức nhíu mày, đây chính là câu kinh điển trong cuốn “Sổ tay tình yêu”. Lẽ nào… Phó Xuyên cũng đã mua cuốn sách này?

Diêu Nhất hơi lo lắng.

Phó Xuyên thấy Diêu Nhất vẫn còn đứng ngây ra đó, không nhịn được liền đưa tay ra, lòng bàn tay chạm nhẹ vào tay cô, mang theo một chút lạnh giá.

Bởi vì vội vã ra ngoài phạt đứng, họ không kịp mang găng tay. Phó Xuyên nhíu mày, nốt ruồi đỏ giữa trán càng thêm rõ ràng.

Anh tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, quấn nó quanh tay Diêu Nhất.

“Mình phải cầm sách.” Diêu Nhất rụt tay lại, ra hiệu cho Phó Xuyên nhìn vào cuốn sách Ngữ Văn trong tay mình.

Phó Xuyên không nói gì, trực tiếp rút cuốn sách Ngữ Văn ra khỏi tay Diêu Nhất, rồi xếp cả hai cuốn sách lại, đặt chúng lên mặt phẳng dưới lan can, sau đó lại cẩn thận quấn khăn quàng cổ quanh tay Diêu Nhất.

“Phó Xuyên, chúng ta yêu nhau đi.” Diêu Nhất cúi đầu nhìn bàn tay dài và sạch sẽ của Phó Xuyên đang cẩn thận quấn khăn quanh tay cô, bất giác nổi lên xúc động và nói ra những lời trong lòng.

Có lẽ vì câu nói này quá bất ngờ, Phó Xuyên hơi giật mình, làm cuốn sách Ngữ Văn trên lan can rơi xuống.

Một tiếng “bịch” vang lên, rồi có thêm một tiếng thở hổn hển của một người đàn ông trung niên.

Cả hai đều không chú ý đến tiếng động ở dưới lầu. Diêu Nhất vẫn đang lo lắng chờ đợi câu trả lời, trong khi ánh mắt của Phó Xuyên lại tràn ngập cảm xúc dữ dội.

Một lúc lâu sau, Phó Xuyên mới có động tĩnh, anh cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì, nhưng tay anh vẫn dịu dàng quấn khăn quanh tay Diêu Nhất.

Diêu Nhất không dám hỏi lại lần thứ hai, chỉ có thể im lặng nhìn Phó Xuyên, chờ đợi câu trả lời.

“Sao cậu lại nói như vậy?” Cuối cùng, Phó Xuyên cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt trực diện nhìn vào mắt Diêu Nhất, “Trường cấp ba không cho phép yêu đương, cậu biết mà.”

Là một học sinh giỏi, đương nhiên Diêu Nhất biết rằng yêu đương ở cấp ba vẫn được coi là yêu sớm.

Trong lòng Diêu Nhất vừa lo lắng vừa không phục: “Phó Xuyên thật quá ranh mãnh, vì mình tỏ tình trước mà nói không được yêu sớm à?”

“Mình nghĩ là…” Diêu Nhất nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm lý do, “Chúng ta yêu nhau sẽ giúp cải thiện sức khỏe tinh thần và thể chất, học tập cũng sẽ tiến bộ. Đúng rồi, học tập sẽ tốt hơn.”

“Không phải yêu sớm thường ảnh hưởng đến điểm số sao? Làm sao mà có thể cải thiện được?” Phó Xuyên khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên, “Hơn nữa, điểm số của chúng ta có cải thiện cũng không được bao nhiêu.”

Diêu Nhất nhìn vào nụ cười nơi khóe môi Phú Xuyên, cảm thấy nó chói mắt vô cùng, đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Chẳng lẽ anh đã đoán ra ý định của cô rồi sao? Tại sao anh lại nói những lời như vậy?

“Ừm, nhưng chúng ta vẫn có thể cải thiện điểm số, ví dụ như bài luận của mình, những chỗ cậu dễ mất điểm khi trả lời câu hỏi ngay lập tức.” Diêu Nhất cố gắng lý giải lợi ích của việc yêu đương, “Nếu chúng ta yêu nhau, có thể dành nhiều thời gian bên nhau để thảo luận các vấn đề.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Nụ cười trên khóe môi Phó Xuyên dần biến mất, “Chúng ta là bạn cùng lớp, vẫn có thể làm những việc này mà.”

“Mình, còn… mình…” Diêu Nhất cắn răng, cuối cùng cũng nói ra, “Mình thích cậu.”

Bình Luận (0)
Comment