Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 10

Sau khi Giang Việt nói xong, cả căn bếp im lặng như tờ.

Cố Liễu Liễu nhìn Lật Đường, rồi lắc đầu một cách bất lực như thể đang nói rằng cô không thể giúp được gì.

“Thôi, không sao đâu.” Lật Đường cười gượng gạo, chậm rãi quay lại bồn rửa bát, nhìn chằm chằm vào con cua lớn trong thùng giữ nhiệt.

Hoàng Tư Ngạn xử lý xong hàu thì đi qua an ủi cô ta: “Không sao đâu, tôi làm nhé.” Mặc dù cậu ấy cũng rất sợ, nhưng vẫn nên nhường nhịn con gái một chút.

“Vậy thì làm phiền cậu rồi.” Lật Đường lùi ra xa, đứng ở đó, hai tay ôm trước ngực như thể đang xem trò vui.

Hoàng Tư Ngạn lấy con cua lớn ra khỏi thùng và đặt lên mặt bàn, cậu ấy và con cua đối mặt nhau vài giây, rồi nghĩ cách để gỡ bỏ dây buộc.

Lấy kéo cắt một cái, bốn chân của con cua được tự do.

Cố Liễu Liễu đang cúi đầu dùng dụng cụ băm tỏi, nghe thấy tiếng kéo cắt thì lập tức ngẩng đầu lên, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.

“Đừng gỡ ra…”

Khi cô đang nói, Hoàng Tư Ngạn đã gỡ bỏ dây buộc trên bốn chân còn lại của con cua.

Ngay lập tức, Lật Đường và Hoàng Tư Ngạn vội vội vàng vàng chạy trốn ở trong bếp, kèm theo những tiếng thở dài và kêu la.

Khu vực này ở gần biển, lúc được gửi đến, con cua vẫn còn tươi sống, giờ gỡ dây ra xong, nó ngay lập tức chạy lung tung trên mặt bàn, cố gắng tìm cách trốn thoát.

Cố Liễu Liễu nhìn hai người đang trốn ở một bên, thở dài bất lực. Cô đứng dậy, đi qua nắm lấy hai chân của con cua, ngăn không cho nó rơi xuống đất và bị vỡ. May mà Hoàng Tư Ngạn chậm tay, vẫn chưa kịp gỡ càng cua.

Cô ném con cua vào bồn rửa bát, rồi nhìn Hoàng Tư Ngạn: “Rửa sạch rồi chặt nhé.”

“Rửa?” Hoàng Tư Ngạn thấy chân cua đang vung vẩy điên cuồng: “Rửa như thế nào, chặt như thế nào?”

Cố Liễu Liễu nhìn con cua rồi nhìn Hoàng Tư Ngạn. Thấy cậu ấy thực sự không thể giải quyết được, nhưng để bữa tối có thể diễn ra đúng giờ, cô thở dài nói: “Chúng ta đổi nhiệm vụ nhé.”

Mắt Hoàng Tư Ngạn sáng lên: “Được, được! Tôi sẽ cho cô điểm!”

Hoàng Tư Ngạn nhận ra Cố Liễu Liễu rất cần điểm, mặc dù theo lý thì cậu ấy không nên làm phật lòng Giang Việt, nhưng hiện tại con cua lớn đang ở trước mặt, cậu ấy không còn thời gian để nghĩ đến điều đó nữa.

Cố Liễu Liễu ra giá: “Ba mươi điểm.”

“Được!” Hoàng Tư Ngạn gần như đồng ý ngay lập tức.

Trong đây, chỉ có Cố Liễu Liễu mới có thể xử lý con cua này, dù Cố Liễu Liễu yêu cầu toàn bộ điểm thì cậu ấy cũng sẽ không từ chối.

Cậu ấy thực sự muốn đổi cộng sự, nhưng Lật Đường càng muốn hơn. Vì vậy, Hoàng Tư Ngạn không cần lo lắng rằng mình sẽ phải cùng đội với Lật Đường ở tập sau, còn điểm số thì cũng không quan trọng lắm.

“Chốt.” Cố Liễu Liễu đi xuống tầng 1 lấy một cái bàn chải mới rồi gọi Giang Việt đến: “Thầy Giang, giúp em một tay.”

Giang Việt bỏ dao xuống và đi đến bên cạnh Cố Liễu Liễu, giúp cô giữ chân cua.

“Anh Việt, không phải anh sợ à?” Hoàng Tư Ngạn cảm thấy anh cũng không có vẻ gì sợ hãi.

Giang Việt liếc mắt nhìn cậu ấy, cười nhẹ: “Không sợ bằng cậu.”

Bị khinh thường...

Hoàng Tư Ngạn lập tức im lặng, rồi cùng Lật Đường xử lý phần rau còn lại.

Cố Liễu Liễu và Giang Việt làm việc nhanh nhẹn, không bao lâu sau đã rửa sạch cua và đặt lên thớt.

Cố Liễu Liễu cầm một con dao lớn, vung vẩy con cua, rồi cô quay đầu nhìn Giang Việt: “Anh đứng xa một chút đi?”

“Không sao đâu, làm đi.” Giang Việt không nhúc nhích.

Cố Liễu Liễu từ bỏ việc đưa ra lời gợi ý, mà nói thẳng: “Anh đứng đối diện giữ chắc con cua như vậy, em không thể chặt được.”

Cánh tay của Giang Việt chắn trước mặt Cố Liễu Liễu, có chút vướng víu.

Anh lúng túng di chuyển sang phía bên kia của chiếc bàn, Cố Liễu Liễu cầm dao và vung dao một cách thuần thục, nhanh chóng chặt con cua thành tám phần.

Sau khi xử lý xong con cua, trong thùng giữ nhiệt còn lại một túi ngao, Cố Liễu Liễu cho chúng vào hộp bảo quản để rửa sạch cát, sau đó cùng Giang Việt dọn dẹp mặt bàn.

Nhóm của họ là người đầu tiên hoàn thành, vì thời gian ngắn nhất, nên Cố Liễu Liễu lại nhận thêm hai mươi điểm thưởng.

Người kiếm được số điểm lớn Cố Liễu Liễu sai bảo Giang Việt rửa nồi, rồi họ dọn bàn lẩu điện, xào gia vị và thêm nước dùng.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm từ nồi lẩu đã lan toả ra, mọi người quây quần bắt đầu ăn bữa tối khó có được này.

Một bàn đầy nghệ sĩ, không có ai ăn nhiều, cuối cùng trên bàn còn lại khá nhiều món, tất cả đều được nhân viên mang đi để họ ăn thêm.

Sau bữa tối là thời gian tự do, Hoàng Tư Ngạn đề nghị đi xem phim, Lật Đường không mấy hứng thú nên nói là muốn về phòng nghỉ ngơi trước.

Cuối cùng, năm người nhất trí xem phim kinh dị.

Bởi vì phòng xem phim chỉ có phim kinh dị, đủ loại phim kinh dị đến từ các quốc gia khác nhau, cho thấy sự chuẩn bị kỹ lưỡng của nhóm đạo diễn.

Hoàng Tư Ngạn chọn một bộ phim khá nổi tiếng và cho vào máy chiếu, sau đó cậu ấy phát cho Cố Liễu Liễu và Vân Tô Úc mỗi người một cái gối ôm: “Sợ thì dùng gối ôm che mắt nhé.”

Cố Liễu Liễu nhận lấy gối ôm, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy như đang thấy đạo diễn giậm chân trong phòng kiểm soát.”

“Cái gì?” Hoàng Tư Ngạn quay đầu nhìn cô.

“Phim kinh dị mà, nhóm đạo diễn chắc chắn hy vọng một trong hai nữ khách mời chúng ta bị dọa sợ và lao vào lòng cộng sự?”

Nếu không muốn quay những cảnh như vậy thì họ hoàn toàn có thể chiếu những thể loại phim khác.

Hoàng Tư Ngạn im lặng hai giây rồi đưa tay ra với cô: “Vậy thì trả lại cho tôi.”

“Thôi, để giữ lại.” Cố Liễu Liễu nhìn Giang Việt trên ghế sô pha bên cạnh, người thì có vẻ bình tĩnh nhưng cô lại có chút lo lắng.

Mười phút sau, tiếng hét đầu tiên vang lên trong phòng xem phim, từ Hoàng Tư Ngạn, người có vẻ còn non nớt với những bộ phim kinh dị.

Cậu ấy kêu một tiếng rồi ôm lấy cánh tay của Nam Tuân, đầu vùi vào lưng ghế sô pha, cả người ngồi trong tư thế rất xoắn xuýt.

Cố Liễu Liễu nhìn qua, thầm khen ngợi cậu ấy thực sự là thành viên nhóm nhạc, độ dẻo dai và khả năng uốn éo thật sự tốt.

Sau đó cô thuận tiện liếc mắt qua Giang Việt, anh vẫn ngồi thẳng người, mặt không có vẻ gì, nhưng đôi tay nắm chặt và các khớp ngón tay nhợt nhạt chứng tỏ nội tâm của anh đang dậy sóng.

Người thực sự không sợ là những người thư thái, như Cố Liễu Liễu và Vân Tô Úc đang gặm táo bên cạnh.

Cố Liễu Liễu kéo góc áo của Giang Việt, định đưa gối ôm cho anh.

Giang Việt lắc đầu, đặt gối ôm lên đùi Cố Liễu Liễu, thấy chân của cô vẫn lộ ra ngoài, anh thì thầm: “Lấy thêm một cái chăn không?”

“Không cần.” Cố Liễu Liễu tập trung nhìn màn hình.

Nhân vật chính trong phim lúc này đang co rúm trong một góc phòng tối tăm, bịt chặt miệng.

Ngay sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.

Máy quay từ từ đi chuyển đến cánh cửa gỗ của căn phòng…

“Cốc—”

“A!”

“A—”

“Aaaaa!”

Liên tục vang lên những tiếng hét liên từ loa và trong phòng chiếu phim.

Lật Đường ở ngoài cửa bị dọa lùi lại vài bước, cô ta nhìn những người trong phòng với vẻ bối rối: “Tôi đến gọi Cố Liễu Liễu.”

“Chị Đường, chị đến đúng lúc quá…” Vân Tô Úc ôm ngực, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Con ma trong phim cũng vừa mới mở cửa cùng lúc với Lật Đường.

Cố Liễu Liễu đứng dậy, nhét gối ôm vào lòng Giang Việt. Khi cúi xuống, cô thấy Giang Việt đã toát mồ hôi, còn cố gắng giữ vẻ mặt cứng rắn.

Theo Lật Đường ra khỏi phòng xem phim, Cố Liễu Liễu được dẫn đến một phòng khách nhỏ trên tầng trên.

Ở đây không có camera hay thiết bị thu âm, thuận tiện cho việc nói chuyện.

“Có chuyện gì không?” Cố Liễu Liễu hỏi.

“Chị Thư Lệ tìm, chị ấy sẽ gọi điện cho cô.” Khi không có người, Lật Đường không cần giữ vẻ hòa nhã nữa, giọng điệu khá thẳng thắn. Nói xong, cô ta rời khỏi phòng khách nhỏ và đóng cửa lại.

Cố Liễu Liễu ngồi trên sô pha được một lúc thì nhận được cuộc gọi đến từ điện thoại của Đinh Thư Lệ.

“Chị Thư Lệ ạ.” Cố Liễu Liễu nhận điện thoại.

“Liễu Liễu à, sao rồi? Ăn uống ngủ nghỉ có ổn không?” Hôm nay, giọng nói của Đinh Thư Lệ rất nhẹ nhàng: “Em và Lật Đường phải chăm sóc cho nhau, vì những khách mời khác đều là người ngoài, chỉ có hai người là do chị đưa đến.”

Cố Liễu Liễu trả lời qua loa, cô không nghĩ rằng Đinh Thư Lệ cố ý bảo Lật Đường gọi cô đến đây là để quan tâm xem cô có ổn không.

Đinh Thư Lệ hỏi vài câu về chương trình, Cố Liễu Liễu vâng dạ trả lời theo.

Chẳng bao lâu sau, Đinh Thư Lệ hắng giọng, rõ ràng là sắp vào chuyện chính.

“Liễu Liễu à, chị nghe nói các em sẽ đổi cộng sự ngay sau khi ghi hình tập đầu tiên?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Chị còn nghe nói, trong số các em, người có điểm cao nhất sẽ có thẻ đổi cộng sự?”

“Vâng.”

Đinh Thư Lệ cười vài tiếng: “Chị hy vọng em cố gắng lấy được thẻ đó, rồi chọn Nam Tuân hoặc Hoàng Tư Ngạn.”

Điều này thực sự khiến Cố Liễu Liễu bất ngờ. Cô luôn biết Lật Đường muốn hợp tác với Giang Việt, nhưng tại sao lại muốn cô lấy thẻ đổi cộng sự?

“Em đã nhường cho chị Đường khi làm nhiệm vụ, sao chị ấy không tự chọn Giang Việt, như thế không chắc chắn hơn à?” Dù sao cũng còn có cả Vân Tô Úc nữa, nếu Lật Đường có được thẻ đổi cộng sự, thì chắc chắn có thể được tự chọn Giang Việt.

“Không được.” Đinh Thư Lệ lập tức từ chối: “Nếu cô ấy chủ động chọn Giang Việt, sợ là sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Đường Đường.”

Từ “ké fame” không phải là một nhãn mác tốt đối với các ngôi sao nữ.

Cố Liễu Liễu hơi nhướng mày, Đinh Thư Lệ quả thật suy nghĩ rất chu đáo cho Lật Đường.

“Còn Vân Tô Úc…”

“Chị đã hỏi nhóm đạo diễn rồi, người có điểm cao hơn sẽ được chọn trước. Em cố gắng làm sao để Lật Đường có điểm cao hơn Vân Tô Úc, như vậy sẽ không có vấn đề gì.”

Bảo cô nghĩ cách? Cố Liễu Liễu cảm thấy buồn cười, cô đâu phải đạo diễn. Theo lời Đinh Thư Lệ nói, không chỉ phải khiến chính mình có điểm cao nhất, mà còn phải giúp Lật Đường kiểm soát điểm số?

Đinh Thư Lệ không chờ Cố Liễu Liễu trả lời, có vẻ hơi lo lắng: “Liễu Liễu, Đường Đường đang cần một vai nữ thứ ba trong phim mới, nếu em giúp cô ấy hợp tác với Giang Việt, cô ấy sẽ đề nghị với đạo diễn để em gia nhập đoàn làm phim.”

“Em sẽ xem xét tình hình, thực ra với khả năng của chị Đường, dù không có em thì chắc chắn vẫn còn cách hợp tác với Giang Việt, phải không?” Cố Liễu Liễu ngầm ám chỉ việc Lật Đường bị chương trình thay thế và sau đó chương trình lại vì cô ta mà mở rộng thêm số khách quý.

Mà điều này không hề ảnh hưởng gì đến Lật Đường, vì tất cả sự chỉ trích trên mạng đều hướng về Cố Liễu Liễu.

Đinh Thư Lệ cười gượng, sau đó lại nói vài câu quan tâm rồi mới cúp máy.

Cố Liễu Liễu ngồi trong phòng khách một lúc, trả lời vài tin nhắn.

Khi chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cô nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang ở ngoài cửa, đợi vài giây, tiếng bước chân biến mất.

Cô mở cửa ra và bất ngờ đối mặt với gương mặt của Giang Việt ở bên ngoài.

“Sao anh lên đây?” Cố Liễu Liễu nhìn hành lang bên ngoài: “Em định xuống dưới.”

Giang Việt không nói gì, nắm lấy cánh tay Cố Liễu Liễu rồi nhanh chóng kéo cô vào phòng và đóng cửa lại.

Giang Việt dựa lưng vào cánh cửa, cúi đầu nhìn Cố Liễu Liễu. Anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, nhưng lực đã giảm nhiều.

“Buông ra.” Sắc mặt Cố Liễu Liễu trầm xuống, không cần phải giữ vẻ mặt tốt khi quay phim nữa, không có camera nên cũng không cần phải chú ý.

Giang Việt ngẩn người, sau đó anh buông tay ra, không nói gì cả, nhưng vẫn nhìn cô.

Cố Liễu Liễu cảm thấy ánh mắt của anh như thiêu đốt, cô cúi đầu tránh ánh nhìn: “Có việc gì thì nói đi, họ mà phát hiện ra chúng ta cùng biến mất thì sẽ không tốt đâu.”

“Em còn trách anh à?” Giọng Giang Việt hơi khàn, anh phải hít thở vài lần mới nói ra được câu này, sau khi nói xong, anh chăm chú nhìn Cố Liễu Liễu, sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nhỏ nào của cô.

Cố Liễu Liễu cảm thấy lòng mình nhói lên, tay cô siết chặt, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, có chút đau.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh như khi trả lời về thời tiết hôm nay.

“Em không trách anh, nhưng em cũng không còn yêu anh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment