Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn năm trước, trong phòng đàn của đại học A, Cố Liễu Liễu cũng từng đứng đối diện với Giang Việt như hôm nay.

Khi căng thẳng, cô thường bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để nén cảm xúc. Hôm đó, Cố Liễu Liễu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nhẹ nhàng nói với Giang Việt: “Em không muốn yêu anh nữa.”

“Giang Việt, yêu anh quá mệt mỏi.”

Cố Liễu Liễu không còn nhớ rõ phản ứng của Giang Việt lúc đó, sợ mình sẽ mềm lòng và quay lại, nên sau khi nói lời chia tay, cô quay đầu rời đi ngay.

Cô luôn cảm thấy tình cảm giữa mình và Giang Việt không đồng đều. Khi Giang Việt cần cô, thì cô luôn ở bên cạnh, nhưng khi cô cần Giang Việt, thì phần lớn thời gian anh đều không có ở đó.

Từ khi hai người xác định mối quan hệ yêu đương, Cố Liễu Liễu đã biết rằng ngoài giờ học, Giang Việt cần luyện đàn và sáng tác, nên cô rất ít khi làm phiền anh.

Mỗi kỳ nghỉ, Cố Liễu Liễu đều háo hức chạy đi tìm anh, nhưng phần lớn thời gian họ chỉ ở chung một không gian thôi còn mỗi người đều tự làm việc riêng. Đôi khi Giang Việt có cảm hứng sáng tác, cô không dám gõ cửa vào làm phiền, và cô cũng đã từng ngồi bên ngoài phòng đàn đợi hai tiếng đồng hồ.

Khi đó, Cố Liễu Liễu luôn để ý xem anh có bận không, có đang luyện đàn không, có mệt mỏi cần nghỉ ngơi không... Vì thế, cô luôn cố gắng tự mình giải quyết mọi việc, và phần lớn thời gian cô đều tự mình đi một mình.

Ngoài những người bạn thân thiết, thì ai cũng nghĩ rằng Cố Liễu Liễu luôn độc thân.

Cố Liễu Liễu từng nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của cả hai, nhưng trong một sự kiện âm nhạc lớn, cô nghe nói rằng Giang Việt đã nộp đơn vào một học viện âm nhạc ở nước ngoài, và nếu mọi chuyện suôn sẻ, anh sẽ rời khỏi Đại học A vào học kỳ sau.

Cô không biết vì sao Giang Việt không nói với cô, có thể anh chưa quyết định đi hay không, hoặc anh sợ cô sẽ ngăn cản anh, hoặc có lẽ là do anh chưa biết phải nói lời chia tay như thế nào.

Cô đã nghĩ về mọi khả năng, cô không muốn Giang Việt từ bỏ ước mơ vì mình, và cô cũng sẽ không ngăn cản anh theo đuổi ước mơ.

Nhưng Cố Liễu Liễu cảm thấy dù Giang Việt có đi hay không, thì mối quan hệ này cũng không thể tiếp tục được nữa.

Người chủ động trong tình yêu luôn là người rất mệt mỏi, dù sự mệt mỏi đó có thể giảm đi khi gặp Giang Việt, nhưng sự thất vọng khi không gặp được anh cũng là thật, là nỗi thất vọng tồn tại ngày đêm, từng giờ từng phút.

Sự ngọt ngào khi gặp nhau không thể bù đắp cho những thất vọng hàng ngày, Cố Liễu Liễu thực sự không thể chấp nhận nổi việc một người bạn trai mà thường xuyên không thể liên lạc được.

...

Bốn năm trước, Cố Liễu Liễu không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Việt, bởi vì sợ rằng khi thấy anh buồn thì mình sẽ mềm lòng.

Giờ đây đã bốn năm trôi qua, như để chứng minh rằng mình đã trưởng thành, sau khi nói không còn yêu nữa, cô ép buộc mình phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dù Giang Việt đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe cô nói, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.

Anh cúi đầu, một lúc lâu sau, anh khẽ nói lời xin lỗi.

Khi còn học đại học, anh không biết cách yêu, càng không biết Cố Liễu Liễu đã hy sinh bao nhiêu cho mối tình này.

Sau này khi hiểu ra rồi thì cô đã bị anh làm tổn thương mà rời đi.

Giang Việt thở một hơi dài, nhẹ nhàng nói: “Chương trình thực tế này là anh ép Lý Ngôn mời em tham gia. Nếu em thấy khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Rời đi để làm gì? Lâu rồi em không nhận được công việc nào.”

“Em ra trước, một lát sau anh hãy ra.” Cô nắm chặt tay nắm cửa, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện trước kia, anh không cần cảm thấy mắc nợ hay áy náy với em. Chỉ là yêu cầu và mong đợi của chúng ta đối với nửa kia không giống nhau, không phù hợp thôi.”

“Hơn nữa, sự kiên trì của anh lúc đó là đúng, chính sự kiên trì đó đã tạo nên một Giang Việt của ngày hôm nay. Nếu khi yêu em, anh chỉ biết yêu đương nhăng nhít thì có lẽ cũng không có được thành công như bây giờ.”

Cố Liễu Liễu quay đầu lại, mỉm cười với anh: “Yêu đương chỉ là quá trình thử sai, không hợp thì chia tay. Hơn nữa, anh cũng không mắc sai lầm gì nghiêm trọng, nên không cần nghĩ đến chuyện bù đắp cho em. Cảm ơn anh đã cho em tham gia chương trình, nhưng sau này không cần làm thế nữa, em cũng không muốn mắc nợ anh điều gì.”

Sau đó cô đẩy cửa rời đi, sắp xếp lại cảm xúc rồi bước xuống lầu.

Hoàng Tư Ngạn và những người khác đã từ phòng xem phim đi ra, đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.

Vân Tô Úc vừa nhìn thấy Cố Liễu Liễu thì lập tức chu môi, uất ức nói: “Liễu Liễu, cuối cùng cô cũng về rồi! Vừa rồi trong phòng xem phim, cậu ấy với thầy Nam Tuân dựa vào nhau, tôi không biết phải ôm ai.”

Cố Liễu Liễu nhìn sang, thấy Hoàng Tư Ngạn và Nam Tuân đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, chẳng giống như vừa xem phim kinh dị chút nào.

“Cô đi đâu thế?” Vân Tô Úc thì thầm hỏi cô.

“Quản lý tìm tôi có việc.” Cố Liễu Liễu thấy ngoài Giang Việt ra thì mọi người đều đã có mặt ở đây và ai cũng đang mải chơi điện thoại, nên cô hỏi Vân Tô Úc: “Muộn thế này rồi, còn nhiệm vụ gì hả?”

“Ừ, phải công bố nhiệm vụ ngày mai, đang đợi cô và thầy Giang nè.” Vân Tô Úc vừa nói xong thì Giang Việt cũng từ trên lầu bước xuống.

Đạo diễn vỗ tay: “Đủ rồi, thầy Giang đã đến. Chúng tôi xin công bố nhiệm vụ ngày mai.”

“Ngày mai lúc 8 giờ sáng, tất cả các khách mời sẽ tập trung để đến một công viên giải trí theo chủ đề. Các bạn có thể tự do sắp xếp lịch trình, mỗi trò chơi và điểm đánh dấu sẽ có điểm số rơi ra. Tất nhiên, nếu không quan tâm đến điểm số, các bạn có thể dạo chơi quanh công viên hoặc ngồi nghỉ trên ghế dài cũng không sao.”

“Còn một điều nữa, là thầy Giang Việt sẽ tạm thời vắng mặt trong buổi ghi hình của chúng ta…”

Cố Liễu Liễu theo phản xạ nhìn về phía Giang Việt ở đầu bàn. Nếu anh không tham gia, chẳng phải cô sẽ không cần phải vất vả để lấy thẻ đổi cộng sự nữa sao?

Đạo diễn nói chậm rãi, thấy sắc mặt Cố Liễu Liễu thay đổi thì mới chậm chạp nói nốt: “Dự kiến buổi chiều thầy sẽ đến công viên và gặp lại chúng ta.”

Cố Liễu Liễu: “...” Mừng hụt một phen.

“Xong rồi, mọi người hãy đi nghỉ sớm đi, chương trình sẽ chuẩn bị bữa sáng cho các bạn vào ngày mai.”

Mọi người lần lượt đi tắm rửa, sau khi tắm xong, Cố Liễu Liễu nằm trên giường và mở Weibo lên lần đầu tiên trong ngày.

Vì có Giang Việt tham gia nên chương trình này được rất nhiều người quan tâm. Dù buổi phát trực tiếp đã kết thúc được vài tiếng, nhưng vẫn còn nhiều từ khóa liên quan đến chương trình nằm trong top 10 tìm kiếm.

Cố Liễu Liễu lướt một vòng, có từ khóa là do chương trình mua, cũng có từ khóa liên quan đến từng khách mời.

#“Khi Trái Tim Rung Động” ngọt ngào#

#Giang Việt lần đầu tham gia show thực tế#

#Vân Tô Úc người đầu tiên theo đuổi thần tượng#

#Thương cho Lật Đường#

#Cố Liễu Liễu là ai đây#

Cố Liễu Liễu không quan tâm lắm đến từ khóa của mình, cô bấm vào từ khóa của Lật Đường và thấy các tài khoản quảng bá đồng loạt tỏ ra thương xót cô ta bị chóng mặt vì nắng nóng vào buổi sáng, không có mì ăn vào buổi trưa, tối đến thì không chọn được phòng ưng ý.

Từng bức ảnh chụp màn hình bị cắt ghép khiến ai chưa chứng kiến tận mắt thì có thể sẽ nghĩ rằng Lật Đường là một cô bé đáng thương đang bị người khác bắt nạt.

[Con bé vô danh đó rốt cuộc chui từ đâu ra vậy?]

[Nấu mì chỉ nấu cho ba người, cô ta không biết có bao nhiêu khách mời à? Trước mặt các khách mời nam thì tỏ ra thân thiết, nhưng đối với Lật Đường thì lại ra vẻ lạnh lùng, thật buồn nôn.]

[Nói thật, cô ta đối xử với Vân Tô Úc rất tốt, hơn nữa cô ta còn chào hỏi Lật Đường, nhưng Lật Đường không để ý đến cô ta, ai là kẻ thật sự cư xử tệ bạc thì hãy làm rõ.]

[Tôi là fan của Giang Việt và đã xem toàn bộ buổi phát trực tiếp, tôi thấy Cố Liễu Liễu khá ổn, và hy vọng Lật Đường đừng dính vào Giang Việt. Với tính cách của Giang Việt, nếu ghét cô ta, anh ấy có thể bỏ show mà đi.]

[Bất kỳ ai có mắt nhìn thấy buổi trực tiếp cũng biết Lật Đường chẳng ra gì, bây giờ còn có mặt mũi để mua từ khóa này nữa sao?]

[Cô Cố Liễu Liễu này nói thích Nam Tuân, làm cộng sự với Giang Việt, rồi lại nhờ Hoàng Tư Ngạn đánh đàn guitar cho mình? Sao cô ta lại muốn tán tỉnh tất cả mọi người như vậy?]

Cô thoát ra và bấm vào từ khóa của mình.

Cư dân mạng tò mò về Cố Liễu Liễu, nên bắt đầu tìm kiếm thông tin cũ về cô.

Thông tin về thời trung học và đại học của Cố Liễu Liễu đều bị đào lên, kèm theo vài bức ảnh lẻ tẻ, có lẽ được tìm thấy từ trang web của trường.

Tuy nhiên, Cố Liễu Liễu ngoài việc giả bệnh để nghỉ buổi huấn luyện quân sự, thì không có gì đen tối cả, nên cô cũng không sợ họ điều tra thêm.

Sau đó cô thoát khỏi Weibo, đăng nhập vào wechat và thấy cô bạn thân Quý Tư Nghiên đã gửi cho cô hơn tám mươi tin nhắn. Cố Liễu Liễu nhăn mày lại, mở tin nhắn ra, phần lớn đều là những biểu cảm và hình ảnh không mấy bổ ích.

[Trời ạ, cậu ở trong giới giải trí đã hơn hai năm rồi, mà chương trình thực tế đầu tiên cậu tham gia lại là với bạn trai cũ? Sao cậu không nói với mình?]

[Cậu thành thật nói đi, có phải hai người đã tái hợp, sau đó lanh ấy cho cậu tài nguyên không?]

[Thôi quên đi, xem như mình chưa nói, thấy ánh mắt của Giang Việt nhìn cậu mà cứ như nhìn người qua đường vậy, làm gì còn giống với lúc học đại học khi cậu gặp anh ấy mà tim đập loạn lên.]

[Nhóm lớp chúng ta đang bàn tán sôi nổi đấy, ai cũng tưởng cậu suốt bốn năm đại học luôn độc thân, không ngờ cậu lên chương trình nói rằng đã có một người bạn trai cũ, họ đang đoán xem đó là ai.]

[Mấy năm nay cậu không để ai nhắc đến Giang Việt trước mặt cậu, nhưng mình phải thừa nhận, anh ấy còn đẹp trai hơn cả hồi đại học.]

[Cuối cùng thì cậu cũng sắp nổi tiếng trong giới giải trí rồi, có tiền thì nhớ quay lại bao nuôi mình nhé.]

Cố Liễu Liễu: [...]

Cố Liễu Liễu: [Cậu có thời gian gõ chữ, chẳng thà lên weibo giúp mình kiểm soát bình luận đi, mình sắp bị fan của Lật Đường chửi chết rồi.]

Kỷ Tư Nghiên: [Mình kiểm soát bình luận cho cậu cả đêm được không? Tất cả những bình luận ác ý từ fan của Lật Đường, mình đều sẽ phản bác lại.]

Cố Liễu Liễu: [Cảm ơn cậu nhé…]

Cố Liễu Liễu biết thừa với khả năng chửi bới của Quý Tư Nghiên thì cũng chỉ hơn cấp độ gọi người khác là lợn một chút.

Quý Tư Nghiên: [Khi nào cậu ghi hình xong rồi về đấy? Mình muốn nghe cậu kể về cảm giác lần này hợp tác với Giang Việt, hì hì.]

Cố Liễu Liễu nhớ lại gương mặt của Giang Việt, sững sờ vài giây rồi nhanh chóng đẩy hình ảnh anh ra khỏi đầu.

Cố Liễu Liễu: [Ngày kia sẽ về, lúc đó chúng ta hẹn gặp nhau nhé.]

Cố Liễu Liễu: [Không nói nữa, mình đi ngủ đây, mai còn phải đi công viên giải trí làm nhiệm vụ.]

Quý Tư Nghiên: [Làm nhiệm vụ? Có phải là tích điểm để đổi cộng sự không?]

Cố Liễu Liễu: [Đúng vậy, kể cả nếu cần phải thu thập bảy viên ngọc rồng, mình cũng phải đổi Giang Việt.]

Sau khi chào tạm biệt Quý Tư Nghiên, Cố Liễu Liễu thực hiện một bài yoga giãn cơ trên giường rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau khi cô thức dậy, Giang Việt đã đi rồi, cửa phòng đối diện đang mở toang.

Cố Liễu Liễu là người đầu tiên xuống nhà ăn sáng, cháo và quẩy kiểu Trung. Từ khi vào giới giải trí, cô hầu như đã từ bỏ đồ chiên, cuối cùng chỉ ăn nửa bát cháo.

Sau khi rửa bát đũa xong, cô lên thay một bộ đồ thể thao màu xanh trắng nhẹ nhàng và đi giày thể thao, tóc được buộc cao, sau đó cô cẩn thận thoa kem chống nắng lên tay và chân.

Sau khi cô đã chuẩn bị xong và xuống nhà, thì hai cặp khách mời khác cũng đã dậy, đang ngồi quanh bàn ăn sáng.

Không có Giang Việt, Cố Liễu Liễu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trên xe buýt, cô ngồi một mình, đầu nghiêng sang một bên để ngủ bù.

Công viên giải trí không xa chỗ họ ở, xe chạy rất nhanh.

Vào ngày làm việc, công viên không đông lắm. Sau khi vào công viên, Hoàng Tư Ngạn và Lật Đường tách khỏi nhóm.

Vân Tô Úc nhất quyết kéo Cố Liễu Liễu đi cùng. Sau khi chơi xong trò đu quay, Vân Tô Úc lại muốn kéo Cố Liễu Liễu đến chơi trò khác.

“Cô nên đi cùng thầy Nam thì hơn.” Cố Liễu Liễu nhìn thấy Nam Tuân đang cầm túi và chai nước, trông giống như một người đi theo, khiến cô có chút áy náy.

“Ba chúng ta cùng đi chung mà, thầy Nam Tuân đâu thấy phiền gì.” Vân Tô Úc kém Nam Tuân bốn tuổi, sở thích và chủ đề hằng ngày của họ cũng không giống nhau, nên khó mà nói chuyện hợp được.

Cố Liễu Liễu bất lực: “Chương trình tình yêu mà lại để ba người đi cùng nhau hả?”

Đạo diễn quay phim cũng ra hiệu cho Vân Tô Úc để cô ấy và Nam Tuân hoạt động riêng.

“Nhưng một mình cô…” Vân Tô Úc sợ cô cảm thấy cô đơn.

“Không sao đâu, tôi định đi cái đó, dù sao cô cũng không dám chơi.” Cố Liễu Liễu chỉ về phía chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ.

Vân Tô Úc mở to mắt: “Cô muốn chơi tàu lượn siêu tốc khổng lồ đó à? Liễu Liễu, cô muốn lấy điểm thì có thể hoàn thành vài nhiệm vụ khác, không cần phải liều như vậy đâu…”

Trước khi vào công viên, đạo diễn đã công bố quy tắc tính điểm. Tàu lượn siêu tốc là trò chơi k*ch th*ch nhất trong công viên, cũng là trò có điểm cao nhất, hơn nữa còn là trò duy nhất có thể chơi nhiều lần để cộng điểm.

“Không chỉ vì điểm đâu. Hồi đại học, tôi từng đạt kỷ lục mở mắt chơi ba lần liên tiếp.” Cố Liễu Liễu kéo tay Vân Tô Úc: “Thực ra cũng rất vui, nếu cô thực sự muốn đi cùng thì chúng ta có thể cùng chơi…”

“Không không không…” Vân Tô Úc sợ hãi, vội vàng rút tay lại và kéo tay áo Nam Tuân: “Tôi sẽ đi chèo thuyền cùng thầy Nam.”

Cố Liễu Liễu mỉm cười nhìn cô ấy chạy ra xa, sau đó cô dẫn đội quay phim đến cửa tàu lượn siêu tốc khổng lồ.

“Liệu có ai lên cùng tôi không?” Cô hỏi trước khi đi vào.

“Không cần đâu, một lát nữa cô đeo một chiếc GoPro lên đầu và buộc thêm một cái vào thanh ngang.”

Không ai có thể giữ máy quay ổn định trên tàu lượn siêu tốc, và vì máy quay rất đắt tiền nên không thể mạo hiểm được.

Cố Liễu Liễu nghe xong thì có chút tiếc nuối: “Vậy là không có ai đi cùng tôi à?”

Cô lần lượt nhìn qua từng người, và tất cả các nhân viên bị cô nhìn chằm chằm đều lắc đầu như cái trống bỏi (*).

(*) Trống bỏi:

undefined

“Thôi được.” Cố Liễu Liễu cũng không muốn ép ai.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cô thắt chặt dây an toàn và điều chỉnh mũ bảo hiểm.

Trước khi bắt đầu, Cố Liễu Liễu vẫy tay chào người quay phim: “Anh quay phim, lát nữa quay tôi đẹp chút nha.”

Người quay phim giơ tay ra dấu OK, ngay sau đó, tàu lượn siêu tốc phóng đi.

Từ nhỏ, Cố Liễu Liễu đã thích chơi tàu lượn siêu tốc và trò chơi cảm giác mạnh. Càng k*ch th*ch, cô càng thích. Tay cô rời khỏi tay cầm, cảm giác mất trọng lượng rất sảng khoái. Khi gặp áp lực, cô thường một mình đến công viên giải trí và trải nghiệm tất cả các trò chơi k*ch th*ch, sau khi hét lên thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tàu lượn siêu tốc của công viên này nằm trong top những trò chơi k*ch th*ch nhất ở châu Á. Khi đoạn rơi tự do cao nhất kết thúc, Cố Liễu Liễu mới nhận ra mình đã ngậm miệng lại. Cô ngước lên nhìn camera ở trên cao, nghĩ rằng đoạn này phát sóng sẽ rất xấu.

Một vòng kết thúc, Cố Liễu Liễu vẫn chưa thỏa mãn, ngồi bên trong nhìn chằm chằm xuống những nhân viên quay phim và đạo diễn: “Tôi có thể đi thêm một vòng nữa không?”

“Tất nhiên là được.”

Đạo diễn chương trình đã mua vé đắt nhất của công viên, không phải xếp hàng và không giới hạn số lần chơi.

Những người quay phim và đạo diễn đi theo Cố Liễu Liễu nhìn cô vui vẻ đổi sang ghế đằng trước, chính là chỗ ngồi k*ch th*ch nhất, họ thì thầm với nhau: “Tôi cứ tưởng cô ấy chơi để lấy điểm, ai ngờ lại gan dạ thật.”

“Đúng vậy, tôi nghe nói bên Lật Đường tìm một nhà hàng ngồi nghỉ, cô ta chê ngoài trời nắng quá, không chịu ra.”

“Vậy đội B sướng rồi?” Một người quay phim cầm máy quay lớn có chút ghen tị.

Trong nhà hàng có chỗ ngồi, có đồ ăn uống, lại có điều hoà.

“Sao, cậu muốn phục vụ cô tiểu thư kia à?”

Hôm qua, Lật Đường đã hành hạ người quay phim của cô ta đến phát mệt. Cô ta yêu cầu người quay phim phải chú ý góc quay, nếu góc không đẹp thì sẽ cau mày. Hơn nữa, cô ta nói chuyện cũng rất kiêu ngạo, khó mà hòa hợp được.

“Thôi, tôi thấy Cố Liễu Liễu rất tốt, cô ấy chịu hợp tác, tính tình cũng dễ thương.”

“Chưa nổi tiếng thì ai cũng tốt tính cả, nổi tiếng rồi sẽ khác.”

...

Sau khi chơi xong vòng thứ hai, Cố Liễu Liễu nhìn thấy ở bên cạnh đã có nhiều nhân viên hơn.

Cô không để ý lắm, tháo dây an toàn ra và đứng dậy: “Tôi hơi đói rồi, lát nữa chúng ta…”

Trong lúc nói, cô đột nhiên cảm thấy chân mình yếu đi, cả người nghiêng sang một bên.

Cô hoảng hốt kêu lên, bởi vì tay không kịp nắm lấy tay vịn, nên cơ thể đổ về phía bên cạnh.

Khi Cố Liễu Liễu tưởng mình sắp tiếp đất thì cô lại rơi vào vòng tay của một người.

Mũi cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng, giống như mùi của tuýp kem đánh răng mà cô thích nhất.

“Cảm ơn, cảm ơn…” Cô nghĩ rằng một nhân viên tốt bụng nào đó đã đỡ mình, nên khi còn chưa kịp đứng vững đã vội vàng cảm ơn.

“Không có gì.”

Cố Liễu Liễu ngẩn ra, nhận ra giọng nói rất quen thuộc.

Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ bị Giang Việt dọa cho sợ, chân cô vừa mới đứng vững lại nhũn ra, cả người lần nữa khuỵu xuống.

Lần này cô kịp túm được một thứ gì đó, là áo của Giang Việt.

Nhưng Giang Việt không phát hiện ra, đột ngột bị cô kéo, anh cũng trượt chân theo, sau đó cả hai cùng ngã khuỵu xuống đất.

Đầu Cố Liễu Liễu tựa vào ngực anh, một tay cô nắm lấy áo anh, tay còn lại đặt trên eo anh, cả hai vô tình tạo nên một cảnh tượng giống như cặp đôi đang cùng nhau quỳ gối.

Bình Luận (0)
Comment